“A Ngọc.”
“Ngươi tới làm cái gì? Ta không phải đã nói hôm nay đừng tới quấy rầy ta sao?”
“Hừ, chỉ có tên ngốc như Hoa Tương Dung mới tin là ngươi thương tiếc người nhà, kỳ thật ngươi bất quá là lợi dụng thời gian để chế mấy thứ độc hại người kia thôi.”
“Thì sao chứ? Nói chung ngày này mỗi tháng ta thích ở một mình, ngươi có ý kiến gì sao, Hạ phó Các chủ?”
“Ai, A Ngọc, ta không phải muốn chọc giận ngươi, ta chỉ là nghĩ, chúng ta đã lâu rồi không gần gũi, ta thật sự rất muốn….”
“Đó chẳng phải vì muốn tốt cho ngươi? Đừng quên công pháp ngươi đang luyện trước khi thành công thì không thể hành phòng.”
“Hừ, ta thật hoài nghi có phải ngươi cố ý chọn môn công pháp này cho ta luyện, để dễ dàng thoát khỏi ta hay không.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi nếu không muốn thì cứ việc bỏ đó đừng luyện nữa, dù sao cũng không phải ta muốn ngươi cùng Hoa Tương Dung phân cao thấp.”
“Được được, công pháp tốt như vậy đương nhiên muốn luyện, nhưng mà cho dù không thể hành phòng, hôn hôn một cái, chạm vào một chút cũng có thể a, vì sao ngươi lại nhất quyết không cho chứ?”
“Chỉ là hôn một cái, chạm một chút, ngươi sẽ nhịn được? Sức khống chế của ngươi thật đúng là không sánh bằng Hoa Tương Dung.”
“Ta đương nhiên không sánh bằng hắn! Ta không tuấn mỹ bằng hắn, tư chất cũng không bằng, càng không so được với sự giảo hoạt ngoan độc của hắn, ngươi chọn ta cũng chỉ vì coi trọng địa vị Phó các chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhan-nan-duong/95592/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.