Dọc đường đi, Đường Đa Lệnh rốt cục được chân chính lĩnh ngộ cái gọi là kiếp sống giang hồ. Y nhìn Hoa Tương Dung dùng những dược vật bình thường mua ở hiệu thuốc, đem dung nhan tuấn mỹ của mình thoắt cái biến thành vàng như nến, còn sưng vù lên, giống như người nhiễm bệnh nặng, dùng nó làm cớ để không phải xuất hiện trước mặt người ngoài.
Đến phụ cận Hạnh Lâm huyện, Hoa Tương Dung không vội vào thành, mà sai Đường Đa Lệnh quẹo vào đường nhỏ, tới giữa một mảnh núi rừng, đào một hộp gỗ dưới gốc đại thụ thoạt nhìn rất bình thường hệt như Đường Đa Lệnh.
“Được rồi, cuối cùng không cần phải bôi mấy thứ chán ghét này nữa.” Hoa Tương Dung đến bên dòng suối nhỏ rửa sạch mặt, lấy một trương mặt nạ mỏng như tờ giấy dán lên, lập tức biến thành một nam tử tuổi chừng ba mươi, ngũ quan đoan chính, thần sắc hòa ái.
Đường Đa Lệnh trợn mắt há hốc mồm: “Đó, đó là mặt nạ da người trong truyền thuyết?” Y liếc thấy trong hộp còn mấy trương, liền vươn tay muốn lấy, lại bị Hoa Tương Dung đánh cho một cái.
“Ngươi cần làm gì?”
“Các..Các chủ, chẳng lẽ không cho ta đội mặt nạ? Nếu ta bị nhận ra ngài cũng không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?” Đường Đa Lệnh xoa xoa tay, ủy khuất nói.
“Hừ, chỉ bằng cái mặt này của ngươi, nhìn liền quên, ai nhớ chứ?”
“Nhưng mà ngày đó ở Đình sơn ngươi không phải đã nói bọn họ đều biết ta là ám vệ của ngươi?”
“Ha ha, đó là bởi vì bọn họ nhận ra y phục của ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhan-nan-duong/95590/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.