Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Đường Đa Lệnh nhanh chóng rút hai tay lại, kéo nhanh dây lưng, sau đó nhanh như sóc nhảy xuống giường. “Ngươi, hai cái tên này, trong đầu không thể nghĩ đến chuyện khác được sao?” Không cần bổ não của Hoa Tương Dung ra cũng biết rõ hắn cũng nghĩ vậy.
Ngọc Liên Hoàn bĩu môi, “Muốn làm chuyện đó với người mình thích, có gì không đúng chứ?” Như đã thừa nhận tâm ý của mình, Ngọc Liên Hoàn không muốn che giấu bất cứ thứ gì.
“Có lẽ A Đường vẫn chưa tin hai ta muốn làm vậy vì yêu hắn.” Hoa Tương Dung lạnh lùng nói.
“Không phải, không phải…” Đường Đa Lệnh không dám kéo dây lưng nữa, vội vươn tay ra lắc lắc, “Ta không phải là không tin các ngươi, chỉ là chúng ta phải nói chuyện về chuyện này cho thật tốt đã.” Y tin tưởng hai người kia sẽ không lừa y dưới tình huống này, nhưng đây là hạnh phúc chung thân và tính phúc sau này của y mà, đương nhiên là muốn cẩn thận hơn rồi.
“Được, nên nói chuyện.” Ngọc Liên Hoàn cũng ngồi nghiêm chỉnh, “A Đường, dù thế nào ta cũng thích ngươi, muốn ở cùng một chỗ với ngươi, dù ngươi là nam hay là nữ vẫn như nhau. Ngươi thì sao?”
Mắt phượng của Hoa Tương Dung cũng nhìn chằm chằm Đường Đa Lệnh, tuy không nói chuyện, nhưng hiển nhiên ý tứ và tâm tình cũng giống như thế.
“A…” Đường Đa Lệnh ngây ngẩn cả người, “nói chuyện” trong tưởng tượng của y không có đi thẳng vào vấn đề như vậy nha, thẳng một mạch tới đảo Hoàng Long luôn, có lẽ dưới con mắt của Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, trực tiếp hỏi như vậy cũng là đương nhiên thôi.
“Chuyện này khó lắm sao? Thích là thích, không thích là không thích. Thế mà Kim Đao Sai lại nói thật ra ngươi rất thích hai chúng ta đó.” Tính tình Ngọc Liên Hoàn vốn sáng sủa hơn so với Hoa Tương Dung, mặc dù bởi vì chuyện xảy ra với bản thân trong quá khứ nên có chút âm trầm, nhưng sau này khi ở cùng với Đường Đa Lệnh thì lại dần dần khôi phục.
“A…” Đường Đa Lệnh lại cứng họng lần nữa. Kim Đao Sai dựa vào cái gì mà kết luận y thích Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn chứ? Nói y thích nam nhân thì thôi đi, nhưng mà đây lại là hai nam nhân đó! Nhưng nếu muốn nói y không thích ai, Đường Đa Lệnh quét mắt nhanh, có vẻ thật sự cũng không nói nên lời.
“A Đường, ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Hôm nay khó có dịp mọi người thẳng thắn như vậy, ngươi cần gì phải giấu diếm chứ?” Hoa Tương Dung cũng nói. Hắn rất nhiều năm rồi mới nói ra tâm sự của mình trước mặt người khác như thế, làm sao buông tha cho Đường Đa Lệnh đơn giản vậy được.
“Ta, ta muốn nói… để cho ta suy nghĩ kĩ đã.” Biến hóa này thật sự quá lớn, lớn đến nỗi Đường Đa Lệnh luôn tự xưng mình là tiểu bạch thoáng cái cũng khó có thể chấp nhận.
“Còn nghĩ cái gì nữa?” Ngọc Liên Hoàn khá bất mãn với Đường Đa Lệnh đang ấp a ấp úng.
“A Ngọc đừng nóng vội, hai chúng ta cũng không phải thích nam nhân bẩm sinh, Tâm tình lúc này của A Đường chúng ta có lẽ cũng biết cả mà.” Hoa Tương Dung chuyển ánh mắt về phía Đường Đa Lệnh, “A Đường, ngươi cũng không cần gấp, từ từ suy nghĩ cho rõ ràng, cho dù cuối cùng ngươi có quyết định là vẫn thích nữ nhân cũng không sao. Nhưng mà…”
Mắt phượng Hoa Tương Dung híp lại, lộ ra thần sắc cảnh cáo: “Nếu cuối cùng ngươi quyết định thích nam nhân, thì cũng chỉ có thể chọn một trong hai người chúng ta, hoặc chọn cả hai cũng được, nhưng nếu như chọn người khác… Hừ, đừng trách ta không thấu tình đạt lý.”
“‘Đúng vậy, đúng vậy!” Ngọc Liên Hoàn vui mừng, điều hắn lo lắng nhất là không ai qua nổi Hoa Tương Dung, hắn phải tranh giành với tên kia. Dù sao Hoa, Đường quen trước trước hắn, Đường Đa Lệnh đối xử với Hoa Tương Dung khác biệt hắn cũng có thể cảm giác được.
Đường Đa Lệnh lập tức nhận ra Hoa Tương Dung đang ám chỉ Kim Đao Sai, không khỏi cười khổ: “Ai, ta biết rồi, biết rồi mà.” Hai tên nam nhân này là đủ cho y đau đầu rồi, y làm sao còn có suy nghĩ tới người thứ ba nữa.
Hoa Tương Dung lộ ra một nụ cười biểu hiện âm mưu đã thực hiện được, họng của Đường Đa Lệnh lại đột nhiên ngứa, rất muốn hát vang một bài: “Gió bắc kia thổi qua, bông tuyết kia bay nhẹ…”
Gió bắc kia thổi qua, hoa tuyết cũng bay nhẹ theo, bông tuyết kia bồng bềnh trong gió, một năm đã qua…
Mùa đông ở thành Lâm Dương không giống như lúc Đường Đa Lệnh sống ở thành phố sẽ có hoa tuyết rơi, mọi người cũng không cần phải ăn mặc như gấu, nhưng lúc gió bắc thổi qua, y vẫn thấy rét lạnh tới thấu xương.
Gần qua cửa ải cuối năm, thương gia ở đại đô vào xuôi ra bắc cũng chạy về nhà quây quần với người thân, trong thành Lâm Dương lập tức vắng vẻ không ít, ngay cả sinh ý của Đoạn Bối Sơn cũng trở nên chậm lại không nhỏ.
Nhưng ba vị lão bản của Đoạn Bối Sơn cũng không thèm để ý, ngược lại cảm thấy may mắn vì có nhiều thời gian hơn để làm chuyện khác. Cái gọi là chuyện khác đó, không thể không nói tới chuyện nói về lý tưởng, nhân sinh, cùng nhau uống rượu, lẩm nhẩm nghêu ngao hát. Ngọc Liên Hoàn ngày ngày chờ đợi cảnh tượng kiều diễm đó nhưng mãi vẫn không xuất hiện.
“A Đường rốt cuộc muốn nghĩ tới khi nào chứ?” Hắn nhịn không được, oán giận nói.
“Ngươi sao lại trở nên không có nhẫn nại như thế? Lúc trước để đối phó với ta, ngươi đã chịu nhịn tới ba năm, giờ bất quá cũng mới chỉ hơn một tháng.” Hoa Tương Dung tỏ vẻ rất tỉnh táo, “Lần trước là ai nói, muốn thực sự đoạt được một người nhất định phải đạt được lòng hắn trước.”
“Hừ, ngươi còn không nhìn ra A Đường đang muốn tránh né sao chứ? Ta đoán hắn lo lắng nếu làm tiếp lần nữa sẽ triệt để không còn nghĩ tới nữ nhân nữa, chẳng lẽ hắn còn nghĩ tới chuyện lấy vợ sinh con trong tương lai?” Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn trầm xuống, nam nhân có lẽ không thể chạy thoát được suy nghĩ này.
Hoa Tương Dung vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, “Sợ gì chứ? Hắn muốn tránh cứ để cho hắn tránh, hắn có thể trốn tránh cả đời sao? Chúng ta cứ trông coi hắn như vậy, để cho cả cơ hội gặp nữ nhân hắn cũng không có, xem hắn tìm ai để sinh con dưỡng cái?”
“Đúng vậy, chúng ta cứ trông coi hắn như vậy, mặc kệ là nữ nhân hay là nam nhân cũng không thể tiếp cận hắn, xem hắn có thể cấu kết với ai được!” Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn rốt cuộc cũng chuyển tốt, “Hắc hắc, ta cũng không tin một đại nam nhân như hắn có thể chịu được không làm chuyện đó cả đời.”
Hoa Tương Dung nhìn nhìn khói bếp trên không bay ra từ nhà bếp, “Hôm nay không phải là không mở cửa sao, sáng sớm A Đường vẫn còn nấu cái gì đó?”
“Là nấu cho chúng ta ăn. Ta đi xem.” Ngọc Liên Hoàn nói xong liền chạy vội đi.
Hoa Tương Dung đắc ý cười khẽ hai tiếng, “Vẫn nguyện ý làm chân chạy vặt nha.”
Ngọc Liên Hoàn chạy vào trong bếp, thấy Đường Đa Lệnh đang bỏ vằn thắn vào nồi, liền hỏi: “Trưa hôm nay ăn vằn thắn sao?”
“Á, không phải.” Đường Đa Lệnh lại bỏ thêm hai cái vằn thắn vào nồi, “Ta muốn… nấu chút vằn thắn đưa cho Kim môn chủ, chuyện lần trước còn chưa đa tạ hắn.” Sau ngày hôm đó, Kim Đao Sai không còn qua Đoạn Bối Sơn nữa, chỉ ngẫu nhiên sai người tới mua vằn thắn.
“À…” Ngọc Liên Hoàn nghĩ nghĩ, cũng không thể nghĩ ra lý do gì để phản đối. Hắn lại gần nồi vằn thắn, một mùi hương nhè nhẹ của canh gà chỉ có mình y có thể nấu bay ra. “Nấu bằng canh gà à, Kim đại ca đối với A Đường nhà ngươi đúng là đặc biệt nhỉ.” Cả hắn cũng không được hưởng qua đãi ngộ như vậy.
“Ấy, không có gì đặc biệt, chỉ là giờ thời tiết lạnh, nếu nấu đồ ăn bằng canh gà sẽ dễ giữ ấm hơn, nếu không khi đưa đến Thừa Thiên Môn cũng thành vằn thắn đông lạnh rồi.” Đường Đa Lệnh vội vàng phủi sạch quan hệ, hai tên nam nhân này gần đây đều mẫn cảm hơn trước.
“À…” Ngọc Liên Hoàn lại “À” một tiếng thật dài, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Đường Đa Lệnh gói vằn thắn đã nấu kĩ càng, quay người nói với Ngọc Liên Hoàn: “Giờ ta đi Thừa Thiên Môn đưa vằn thắn, đồ ăn ta đã chuẩn bị xong rồi, nếu các ngươi đói bụng cứ ăn trước đi, không cần chờ ta.”
“Không, chúng ta nhất định sẽ chờ ngươi về ăn.” Ngọc Liên Hoàn nháy mắt với y mấy cài, ý là, nếu ngươi không về ăn cơm, chúng ta tình nguyện chết đói.
Đường Đa Lệnh cười khổ gật gật đầu, “Biết rồi, ta đưa vằn thắn xong sẽ về.” Có người nhớ ngươi muốn ngươi về nhà ăn cơm, luôn sẽ khiến cho người ta ấm lòng.
“A? Không phải là Đường lão bản đây sao?” Lý Giáp trông thấy thân ảnh quen thuộc đi theo phía sau, kêu lên.
“A, xin chào.” Đường Đa Lệnh nhớ ra người này là trợ thủ đắc lực của Kim Đao Sai, nhưng lại không nhớ rõ họ gì tên gì, chỉ có thể thuận miệng cười ha ha.
“Ngươi tới đây làm gì?” Lý Giáp cũng không khách sáo với y như vậy. Tuy không rõ ngày đó ở bờ sông đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn biểu hiện của môn chủ sau đó, hiển nhiên là thất tình rồi.
“Ta tới đưa vằn thắn cho Kim môn chủ.” Đường Đa Lệnh chỉ chỉ hộp cơm trong tay.
“Hắc hắc, hôm nay là ngày gì đây, sao lại để cho Đường lão bản tự thân xuất mã chứ?”
Tim Đường Đa Lệnh đập mạnh một chút, y có thể cảm nhận được địch ý từ người Lý Giáp truyền đến, lại không rõ địch ý này là vì cái gì? Đưa vằn thắn có gì sai?
“Lý đường chủ, môn chủ vẫn đang ở trong thư phòng chờ Đường lão bản.” Tùy tùng dẫn đường nói. Môn chủ đã dặn dò phải đưa Đường lão bản thuận lợi, nhanh chóng tới trước mặt hắn.
Đây là tùy tùng thiếp thân của Kim Đao Sai, lại phụng sự “khẩu dụ” của Kim Đao Sai, Lý Giáp cũng khó nói gì, chỉ hừ hừ hai tiếng rồi đi.
Tùy tùng mang theo Đường Đa Lệnh thấp thỏm không yên trong lòng tiếp tục đi về phía trước, tới thư phòng, tùy tùng vào trước bẩm báo, sau đó lại đi ra, ra hiệu cho Đường Đa Lệnh đi vào.
“A Đường!” Trong phòng chỉ có hai người, Kim Đao Sai hoàn toàn không muốn che dấu vui sướng của chính mình. Hắn luôn chịu đựng không đi gặp Đường Đa Lệnh, nhưng tưởng niệm trong lòng càng ngày càng tăng.
“Kim…đại ca.” Đường Đa Lệnh nghĩ nghĩ, vẫn kêu một tiếng Kim đại ca. “Ta tới đưa cho ngươi chút vằn thắn. Sắp sang năm mới rồi, cũng không nghĩ ra nên đưa cái gì khác.”
Nghe Đường Đa Lệnh xưng hô với hắn như thế, Kim Đao Sai quả nhiên rất vui.”Tốt quá! Ta nghe nói Đoạn Bối Sơn hôm nay bắt đầu đóng cửa nghỉ ngơi, còn đang lo mấy ngày này sẽ không có vằn thắn để ăn này.”
“Ừm, tất cả mọi người đều vội vàng về nhà ăn tất niên, hai ngày này cũng không có nhiều khách, chúng ta cũng dứt khoát nghỉ ngơi một chút, sắp qua năm mới rồi.” Chúng ta trong miệng Đường Đa Lệnh đương nhiên cũng bao gồm cả Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn.
Nụ cười trên mặt Kim Đao Sai dừng lại, nhưng lại chợt rộ lên tiếp, vừa cười vừa nói: “Đừng đứng đó nói chuyện không, ngồi xuống uống chén trà đi.” Nói xong cũng kéo Đường Đa Lệnh ngồi xuống ghế, còn tự tay rót cho y một chén trà.
Đường Đa Lệnh cuống quít đứng lên nhận chén trà, “Kim đại ca khách khí quá rồi.” Đây chính là thổ hoàng đế của thành Lâm Dương đó.
“Ha ha, không phải là ta quá khách khí, là ngươi quá khách khí. Ngươi gọi ta một tiếng đại ca, ta rót trà cho huynh đệ của mình thì có sao đâu? Ai, A Đường, ngươi say rượu ngày đó vẫn đáng yêu hơn một chút.” Kim Đao Sai nhớ tới ngày ấy, không khỏi cảm thán.
Đường Đa Lệnh tức thì mặt đỏ tới mang tai ngay lập tức, đưa tay gãi đầu, “Kim đại ca, hôm nay tới cũng là cố ý muốn cám ơn ngài, lần trước nếu ngài không ở cạnh ta, khuyên ta, ta thật cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Nói không chừng thực sự rơi xuống nước cho rùa ăn luôn.
“Chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, các ngươi… bây giờ thế nào?”
“A, khá tốt..” Nói về chuyện mình và Hoa Tương Dung, Ngọc Liên Hoàn ở chung, Đường Đa Lệnh có chút mất tự nhiên, cũng không dám nhìn vẻ mặt của Kim Đao Sai, đành phải giả bộ ngắm thư phòng, không ngờ vừa vặn nhìn thấy bức tranh mỹ nữ đã biến dạng hoàn toàn, trong lòng cả kinh, không thể ngờ là Kim Đao Sai đúng là gay triệt để như vậy.
Kim Đao Sai cũng không muốn xoắn quít nhiều với vấn đề này, liền chuyển lực chú ý tới món vằn thắn, mở hộp cơm, khen: “Vằn thắn hôm nay cũng có mùi đặc biệt nha.”
“Canh hôm nay là do ta nấu gà tơ suốt một đêm, chẳng những làm cho vị ngon hơn, còn có thể giữ ấm. Kim đại ca lúc ăn cũng phải cẩn thận để bị phỏng đó.” Nói đến đồ ăn, Đường Đa Lệnh lại khôi phục bình thường.
“Ừ.” Kim Đao Sai cầm chiếc đũa đang muốn gắp lên, chợt nghe ngoài cửa có người kêu lớn: “Kim đại ca!” Chiếc đũa trong tay run lên, vằn thắn vừa mới gắp lên lại rớt xuống trong canh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]