Kim Đao Sai cũng không phải không thương tiếc gì cho cái mông của Lý Giáp, thấy Đường Đa Lệnh thật sự không có ghi hận gì trong lòng, liền nói: “Được rồi, Đường lão bản không truy cứu nữa, ngươi cũng đã nhận hình phạt rồi, chuyện này dừng ở đây vậy. Sau này bất kể là ai, nếu tiếp tục làm chuyện thương thiên hại lý này nữa, đừng trách bổn môn chủ không nể mặt huynh đệ.”
Trong lòng Lý Giáp vừa buồn vừa sợ. Chuyện này rõ ràng là chuyện giúp cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh mà, sao lại trở thành thương thiên hại lý chứ?
Người bên cạnh đang chuẩn bị khiêng Lý Giáp xuống, Đường Đa Lệnh bỗng hô lên: “Chờ một chút, ta… đột nhiên nhớ tới một chuyện muốn hỏi Lý đường chủ.”
Lòng Lý Giáp nhảy lên một cái. Hắn biết, cái gọi là không truy cứu của Đường lão bản là chỉ tạm thời rút lui rồi trả thù sau, chỉ là không ngờ trả thù đó lại tới sớm như vậy.
“Đường lão bản muốn hỏi cái gì?” Hắn giữ vững tinh thần, hỏi.
“Lý đường chủ, móng heo của ta đâu?”
“Móng heo? Móng heo gì?”
“Lúc các ngươi bắt ta đó, không phải ta có cầm một bao móng heo sao? Giờ đâu mất rồi?”
Lý Giáp thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai chứ? Trong kế hoạch của ta đâu có móng heo của ngươi!”
“A, cái đó chắc chắn là bị người khác nhặt mất rồi. Lý đường chủ, nói vậy, ngươi có phải nên đền móng heo cho ta hay không.”
“Ngươi…”
Đường Đa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhan-nan-duong/2168679/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.