Đứng trước cửa phòng của Ngọc Liên Hoàn, Đường Đa Lệnh không dám tùy tiện gõ cửa, mà dùng giọng đủ lớn cho người bên trong có thể nghe được gọi: “A Ngọc, ta là A Đường, có thể cho ta vào không?”
“Ngươi muốn sao?” Giọng Ngọc Liên Hoàn lạnh như băng truyền qua khe cửa.
“Vừa rồi là ta không đúng, cho ta xin lỗi.”
“Hừ, ngươi có thể đi, ta đã nói rồi, sau này ta sẽ không xen vào việc vớ vẩn của người khác nữa đâu.”
Nếu nói đến mặt dày mày dạn, Đường Đa Lệnh đã là cao thủ rồi. Vì lúc trước khi Quyên Tử tức giận, y luôn phải bất khuất dùng tài ăn nói điêu luyện này mới lấy lại được lòng của người đẹp.
“Ha ha, chuyện của người khác ngươi không quan tâm, nhưng chuyện tào lao của ta ngươi nhất định sẽ quan tâm.”
“Hừ, ngươi là gì của ta chứ?”
“Chúng ta… không phải là người một nhà sao?”
“Người một nhà? Ta thấy ngươi và Kim môn chủ mới là người một nhà, việc vớ vẩn của ngươi hắn nhất định cũng sẽ quan tâm. Ngươi đi tìm hắn đi.”
Đường Đa Lệnh cân nhắc một chút, đối phó với Ngọc Liên Hoàn nhõng nhẽo như vậy hình như không bằng cứng rắn hơn chút mới tốt, liền thay đổi ngữ khí, “A Ngọc, ngươi mở cửa trước đi, có gì chúng ta mặt đối mặt nói.”
Trong phòng, Ngọc Liên Hoàn cũng đổi giọng, “Đủ rồi, A Đường, ta với ngươi không có gì để nói cả.”
“Ngươi nếu không mở cửa thì ta sẽ tự mở!” Đường Đa Lệnh vừa nói vừa vén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhan-nan-duong/2168670/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.