“Này! Chờ một chút!” Ngay lúc Hạ Cô Phong rời đi, Đường Đa Lệnh đột nhiên hét lớn.
“Sao? Muốn xin ta tha cho ngươi?” Hạ Cô Phong quay đầu lại, như đang nhìn con mồi giẫy chết trong ***g.
“Người ngươi muốn bắt chỉ là ta, không liên quan tới Phương tiểu thư, thả nàng ra đi.” Ở trước mặt Phương Ninh, y cũng không ngại nói thẳng, “Các ngươi cùng nhóm với Phương gia thì cũng đừng bắt người nhà mình.”
Không chờ Hạ Cô Phong trả lời Phương Ninh đã kêu lên, “Không được! Ta không phải là loại tiểu nhân không có nghĩa khí, ta muốn ở lại cùng chung hoạn nạn với ngươi!”
Nếu không phải vì toàn thân vô lực, Đường Đa Lệnh thật muốn bóp cổ nàng luôn cho rồi, giờ là lúc nói nghĩa khí hay sao?
Quả nhiên, Hạ Cô Phong âm lãnh cười cười, “Nếu Phương đại tiểu thư đã có tấm lòng hiệp nghĩa như thế, ta sao lại nhẫn tâm không giúp đỡ cho nàng chứ?” Nói xong liền quay đầu rời đi.
“Các chủ, nếu Phương gia hỏi tới..” Người áo đen bị Mạnh đường chủ ghen ghét kia vội vàng thấp giọng hỏi.
“Hỏi tới thì sao? Tất cả mọi người đều nghe được, là Phương đại tiểu thư tự nguyện ở lại mà, đâu phải ta bắt nàng ở lại.” Trên mặt Hạ Cô Phong vẫn giữ nụ cười lạnh lẽo đó, “Nếu Phương gia muốn đón đại tiểu thư của bọn họ về, vậy để bọn họ mang một ngàn lượng vàng tới, ha ha, đây là thiên kim của Phương lão gia mà.”
“Đâu chỉ là thiên kim, Phương đại tiểu thư là ngọc quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhan-nan-duong/2168650/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.