"Cậu không đến gặp Tô Chỉ Nhược sao?" Diệp Tinh Húc ngồi ở trong xe, nhìn qua người bạn của mình mà hỏi.
"Không, thời điểm thích hợp tôi sẽ gặp cô ấy!" Hoắc Tử Sâm không quay đầu mà anh vẫn nhìn về phía cửa, ở xa xa đó chính là gia đình của Tô Chỉ Nhược và có cả cô.
Anh nhìn thấy nụ cười ngọt ngào ấy, tim lại thêm lần nữa xuyến xao. Anh nhớ lắm giọng nói trong veo ngọt ngào của cô, anh nhớ lắm cái nụ cười đơn thuần đáng yêu ấy. Mọi thứ của cô anh đều nhớ, rất nhớ là đằng khác.
Diệp Tinh Húc chán chả thèm nhìn nữa, anh thầm nghĩ người bạn này của mình cũng thật cố chấp quá đi. Suốt năm năm qua lúc nào cũng âm thầm dõi theo từng bước chân của người ta, luôn âm thầm bảo vệ người ta. Đem lòng yêu người ta suốt bao nhiêu năm trời, đến ngày sinh nhật của người ta anh cũng nhớ, lúc nào cũng thông qua Diệp Tinh Húc để tặng quà.
Mọi sự kiện quan trọng trong đời cô đều có sự theo dõi của Hoắc Tử Sâm, dù bận đến mấy nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy được cô.
Suốt năm năm qua Tô Chỉ Nhược và Hoắc Tử Sâm vẫn chưa từng gặp mặt nhau một lần. Tin nhắn điện thoại lúc nào cũng là sự chủ động của Hoắc Tử Sâm, anh thỉnh thoảng sẽ nhắn tin hỏi thăm đôi ba câu nhưng Chỉ Nhược trả lời một cách rất hờ hửng. Sinh nhật năm nào anh cũng là người chúc sinh nhật cô sớm nhất.
Chỉ Nhược khi nhận được những dòng tin nhắn của anh là cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-toi-phuc-em-roi/3793066/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.