"Chỉ Nhược, cháu không ăn cơm mà cứ thẩn thờ ra đấy?" Hoắc Tử Sâm gắp cho cô một miếng cá rồi hỏi.
Từ nãy đến giờ Tô Chỉ Nhược mãi cứ thẩn thờ ra đấy, chén cơm vẫn còn đầy ấp. Hôm nay dì Phương nấu toàn món yêu thích của Chỉ Nhược nhưng cô lại chẳng mảy may để ý mà cứ chống cằm nhìn.
"A... không có gì ạ!" Cô vội lắc đầu đáp
Quả thật từ lúc rời khỏi trường cho đến khi về nhà thì cô cứ mãi nghĩ nhiều chuyện linh tinh. Cô luôn nhớ về những lời tỏ tình mà Đình Xuyên dành cho mình, thật sự rất chân thành nhưng cô chẳng có tí tình cảm nam nữ nào với anh.
Tô Chỉ Nhược thật sự rất quý mến Đình Xuyên. Cô ngưỡng mộ với những thành tích học tập xuất sắc của anh, anh còn có nhiều tài lẻ khác, tính cách lại hoà đồng thân thiện. Luôn giúp đỡ cô một cách hăng say, còn dạy cô học nữa. Thật sự không nghĩ đến việc Đình Xuyên lại tỏ tình mình, quá bất ngờ rồi.
Bó hoa hồng được tặng đó cô cũng đem giấu nó trong phòng, để nó trong một góc nhỏ của bàn học.
Còn bức thư tình kia thì cô quyết định sẽ không đọc nó, chỉ để mãi ở trong ngăn nhỏ của balo mình mà không lấy ra.
Ngày hôm sau...
"Này Tử Sâm, cậu đã bỏ rơi tôi suốt 2 tiếng đồng hồ rồi đấy!" Diệp Tinh Húc nằm chán nản trên ghế sofa, tay lướt điện thoại còn miệng thì kêu ca than thở.
Hôm nay đáng nhẽ ra anh sẽ phải có mặt ở công ty để giải quyết đống sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-toi-phuc-em-roi/3793061/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.