Tối đó...
"Há miệng ra, một miếng nữa thôi!" Hoắc Tử Sâm kiên nhẫn tay bê chén cháo trắng, tay cầm muỗng để gần miệng Tô Chỉ Nhược.
"Hmm chú, cháu thật sự no rồi." Tô Chỉ Nhược lắc lắc đầu.
Bình thường cô hay ăn thịt nên đã quen, bây giờ đột nhiên ăn cháo trắng, chỉ có tí thịt băm nhưng không nhiều. Mùi vị thì có phần nhạt nhẽo thanh đạm, ăn rất ngán.
Sáng đến tối chỉ có một món cháo trắng, Hoắc Tử Sâm bảo ăn cháo trắng tốt cho sức khỏe và mau hết bệnh nên cô mới đành cam chịu cố ăn.
"Ăn xong chú cho chơi điện thoại." Hoắc Tử Sâm thở nhẹ một hơi mà nói.
Nghe xong Tô Chỉ Nhược sáng mắt lên rồi liền ngoan ngoãn há miệng ra, Hoắc Tử Sâm thuận thế mà đút cho cô muỗng cháo cuối cùng.
Anh đã đút Tô Chỉ Nhược ăn hết chén chào này trong 30 phút, tay cũng mỏi rã rời nhưng không chút than vãn. Quả thật ăn cháo này rất dễ ngán, nhưng biết làm sao giờ. Tô Chỉ Nhược bị dị ứng thức ăn nên cần phải ăn thanh đạm một chút, nói hoài cô không chịu ăn tiếp anh buộc dùng kế để trao đổi.
Hoắc Tử Sâm nằng nặc một hai bảo cô ăn, còn đút cho từng muỗng, sau đó con dụ dỗ cô ăn, ai nhìn vô không biết còn tưởng Hoắc Tử Sâm đang thực hiện một nhiệm vụ cao cả đó chính là đút con ăn.
Một người cao cao tại thượng, vạn người thấy vạn người mê, khí chất cao ngạo lạnh lùng, cùng vẻ ngoài điển trai cũng khiến bao cô nàng đổ gục. Vậy mà giờ đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-toi-phuc-em-roi/3793040/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.