Vì đã uống thuốc và truyền nước nên Tô Chỉ Nhược đã mệt mỏi sau đó thiếp đi, cô ngủ một mạch tới sáng.
Ngày hôm sau Tô Chỉ Nhược tỉnh dậy cô nhìn trần nhà, rồi đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Nhìn là biết bệnh viện rồi, mùi thuốc nồng nặc thế kia. Người cô bây giờ cũng không có tí sức lực nào, mệt mỏi cả người, chợt thấy tay mình như có vậy gì đè nặng lên cô quay đầu nhìn xuống dưới.
Lúc này thấy Hoắc Tử Sâm đang ngủ gục ở cạnh mép giường, hai tay anh nắm chặt lấy tay Tô Chỉ Nhược. Nhìn thấy cảnh này Tô Chỉ Nhược cảm thấy rất vui và hạnh phúc tuy nhiên cũng lo lắng cho anh. Cô hơi mỏi tay, vừa muốn nhúc nhích một chút thì Hoắc Tử Sâm đã tỉnh dậy.
"Cháu làm chú thức giấc rồi!" Tô Chỉ Nhược có chút ngượng ngùng nhìn anh.
"Không sao, cháu có còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không?" Hoắc Tử Sâm vốn không quan tâm đến giấc ngủ này.
Buổi tối hôm qua anh đã ngồi canh cô ngủ đến tờ mờ sáng mới chợp mắt một chút, anh không yên tâm đi ngủ một chút nào. Rất sợ cô sẽ bị nặng thêm, lỡ như anh ngủ thì ai là người giúp đỡ Tô Chỉ Nhược đây. Tuy ở bệnh viện có bác sĩ và y tá nhưng họ không phải lúc nào cũng túc trực 24/24 với bệnh nhân cả.
"Đỡ rồi ạ, khiến chú phải nhọc lòng rồi!" Tô Chỉ Nhược mỉm cười nhẹ, gương mặt thanh tú nhưng đôi môi lại nhợt nhạt, nụ cười của cô rất đẹp nhưng vào lúc này nụ cười ấy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-toi-phuc-em-roi/3793038/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.