"Mời cô cậu ra ăn sáng!" Dì Phương lúc này từ phòng bếp đi ra.
"Woa, cảm ơn dì Phương!!!" Diệp Tinh Húc nghe tới thức ăn liền sáng cả mắt lên, từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn chưa có gì vào bụng. Tiền thì bị tịch thu hết rồi, đến chiếc thẻ bình dân cũng bị bố mẹ lấy mất. Bây giờ anh chẳng còn một đồng nào trong người, quả thật rất thảm hại.
Tô Chỉ Nhược nhìn dáng vẻ háo hức kia liền mỉm cười nhẹ sau đó quay sang nhìn Hoắc Tử Sâm. Cô bất chợt duy chuyển tầm mắt xuống đôi môi hút hồn kia, mắt chớp chớp nhẹ, Tô Chỉ Nhược nuốt nước miếng một cái, mặt mày cũng đỏ cả lên chỉ vì trong đầu đang nhớ tới hành động hôn trộm của mình.
"Đi ăn sáng thôi, cháu thẩn thờ ra đấy làm gì?" Lúc này anh mới đứng lên nói.
"Hả... dạ cháu đi ngay!" Cô có chút chột dạ, tay chân có phần luống cuống vội mang dép lê vào chân rồi theo anh vào phòng bếp.
Trong suốt bữa ăn chỉ có tiếng nói của Diệp Tinh Húc, vừa ăn vừa khen ngon. Thỉnh thoảng lại nài nỉ van xin Hoắc Tử Sâm cho ở nhờ, nhưng vốn chẳng thành công. May mắn thay Tô Chỉ Nhược cảm thấy hoàn cảnh của Diệp Tinh Húc có chút giống mình, rủ tí lòng thương mà xin hộ.
"Hay là chú cứ để chú Diệp ở lại đi!" Cô mở lời.
Diệp Tinh Húc nghe xong liền dùng ánh mắt long lanh nhìn Hoắc Tử Sâm, sau đó lại tỏ thái độ biết ơn với Tô Chỉ Nhược, con nhóc này ngoài dáng vẻ xinh xắn ra lạ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-toi-phuc-em-roi/3793024/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.