"Lão già thối, tôi còn chưa kịp nhìn mặt con gái thì nó đã về nước" Rebecca đánh vào vai chồng mình trách mắng nhưng ánh mắt vẫn chan chứa yêu thương. Bà là người nước Nga, lai ba dòng máu Nga - Mỹ - Trung Quốc nên thừa hưởng được nét đẹp vô cùng sắc sảo và quyến rũ. Vóc dáng cũng rất chuẩn chứ không bị đô con, thân người mảnh mai, làn da trắng trẻo, sóng mũi cao dập dìu giọng nói rất thanh thoát mềm mại. Tô Chỉ Nhược đã may mắn thừa hưởng gần như toàn bộ nét đẹp từ mẹ của mình.
Ông Tô vì sợ vợ mình sẽ nhớ con gái, không muốn xa con nên sẽ không cho Tô Chỉ Nhược rời đi. Ông đành phải nhân lúc bà ngủ say mà đẩy con gái mình về nước, lúc bà tỉnh dậy thì mọi việc đã đâu vào đấy.
"Ui da đau, vợ à em đã ở cạnh con bé mười bảy năm rồi. Hai đứa mình phải bù đắp cho nhau khoảng thời gian thiếu thốn chứ?" Ông Tô tỏ vẻ đau, gương mặt cười hạnh phúc cưng chiều nhìn vợ.
"Lão già thối, ông nói bậy bạ gì đó? Có con gái chúng ta ở đây. Không thèm nói với ông nữa, cục cưng nhỏ của mẹ mẹ nhớ con quá đi mất." Rebecca nhìn vào màn hình điện thoại mà nói.
Tô Chỉ Nhược: " Thôi được rồi mẹ ạ, mẹ nhớ con thì bố lại ghen nữa đấy. Con ở đây khá tốt, chú Hoắc đối xử với con rất tốt nên mẹ yên tâm mà đi du lịch tận hưởng với bố đi. Con tự lo được cho mình!"
Cô mặc dù tỏ vẻ giận dỗi nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-toi-phuc-em-roi/3793000/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.