Trong khi hai người bạn của mình đang cười nói thì Tô Chỉ Nhược lại ngồi đó, cô chỉ cười khúc đó khoái chí mà chẳng nói gì, thỉnh thoảng bồi thêm vài câu.
22 giờ.
Chủ quán nhìn thấy tình hình không ổn, sức uống của ba đứa nhóc này quá ghê gớm, mặc dù đã say không biết trời trăng mây gió gì rồi nhưng vẫn chưa gục mà vẫn kêu thêm rượu. Ông cũng lo lắng, nhìn tụi nhỏ uống nhiều như thế nên ông quyết định không đem rượu ra nữa mà nhờ vài nhân viên đến giúp đỡ.
Ông đến bàn nhìn cả ba người, nhìn đi nhìn lại thì chỉ có Tô Chỉ Nhược là ổn nhất. Mặc dù đã say nhưng vẫn rất ngoan, không náo loạn như hai đứa giặc kia.
"Cô bé, cháu hãy gọi người nhà đến đây để đưa tụi cháu về đi. Trời đã khuya, quán chú phải đóng cửa, tất cả nhân viên đều đã mệt!" Ông nhẹ nhàng nói.
"Vâng ạ... ực... cháu gọi ngay đây!" Cô nghe xong liền gật đầu ngoan ngoãn, lục chiếc túi xách rồi lấy điện thoại ra cô nhìn không rõ nhìn đi nhìn lại thì chọn bấm gọi vào số của dì Phương.
"Alo, Chỉ Nhược? Cháu giờ này sao chưa về?" Dì Phương đầu dây bên kia gọi với giọng nói đầy lo lắng.
"Cháu say rồi ạ, dì đưa tụi cháu về với ạ!" Cô ngoãn đáp.
Nói rồi cô cũng nhờ chủ quán đưa địa chỉ cho dì Phương, rượu đã vào người nên Chỉ Nhược cũng chẳng còn mấy tỉnh táo, nhìn hai người bạn đang nằm gục bất tĩnh trên bàn kia mà cô cũng than thở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-toi-phuc-em-roi-/3450521/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.