Chương trước
Chương sau
“Woa đẹp quá đi”

Tô Chỉ Nhược háo hức chạy nhảy trên bờ biển, sóng biển dạt dào, bãi cát trắng mềm cùng với không khí mát mẻ với những tiếng cười nói của mọi người xung quanh. Cô như một đứa trẻ được hoà mình vào thiên nhiên, tung tăng vui đùa cùng sóng biển và bờ cát trắng.

Cô và Hoắc Tử Sâm là người ra sau cùng còn mọi người thì đã có mặt ở đây từ sớm rồi.

“Èo… Nhược Nhược này, tớ thấy vóc dáng cậu cũng đâu có tệ lắm đâu, sao lại mặc bộ đồ con nít thế này?” Dương Hy nhìn hết từ tre xuống dưới cô Tô Chỉ Nhược mà nói.

“Thật ra thì tớ cũng không muốn, nhưng mà… chú ấy không cho phép!” Tô Chỉ Nhược vừa nói vừa nhìn sang hướng của Hoắc Tử Sâm.

“Hừmm… thôi vậy cũng được, may mắn thay vì trời sinh đã ưu ái ban cho cậu gương mặt kiều diễm xinh xắn này đấy!” Dương Hy không nói gì nhiều, cô nhéo nhéo cái má của Chỉ Nhược.
Hoắc Tử Sâm anh mặc một chiếc quần short ngắn màu đen cùng với chiếc áo phông đơn giản, bình thường Tử Sâm luôn dính liền với các bộ vest nghiêm túc, sang trọng kia. Nhưng khi mặc những trang phục bình thường kia thì sự nghiêm túc lạnh lùng thường ngày không còn mà thay vào đó là sự đẹp trai lãng tử, nhìn có chút hư hỏng và đặc biệt rất dễ thu hút ánh nhìn từ các cô gái khác. Ngồi chễm chệ trên ghế, dáng vẻ ung dung và có chút gì đó thoả mãn nhìn ra hướng biển.

Nhớ lại lúc đó cô đã chọn cho mình một chiếc bikini đen, khi mặc lên nó như biến co thành một người khác. Từng đường cong được phô trọn ra, với lứa tuổi xinh tươi mơn mởn da thịt nõn nà đa phát triễn, nhìn rất hút mắt. Hoắc Tử Sâm thấy vậy liền có chút đơ người ra, anh biết tỉ lệ cơ thể của Tô Chỉ Nhược rất chuẩn nhưng không ngờ khi mặc bikini lại khiến anh bất ngờ đến như thế.
Nhìn từng đường cong trên cơ thể, anh hận không thể thử chạm vào. Vì nghĩ đến việc cơ thể hoàn hảo này sẽ bị đám mày râu kia và cả tên nhãi Đình Xuyên nhìn thấy anh liền cảm thấy không vui, bực bội khó chịu. Phải rất lâu mới chọn được một bộ khiến Hoắc Tử Sâm tạm hài lòng.

Mọi người kéo nhau xuống biển tắm, Tô Chỉ Nhược bơi một lát mệt rã người thì mới lom khom lên bờ, đi đến vị trí mà Hoắc Tử Sâm đang ngồi. Cô nhận lấy chiếc khăn từ anh lau sơ người rồi hỏi:

“Chú không xuống bơi sao?”

“Ừm, tắm ở biển không quen. Tối có muốn ra phố ăn vặt để dạo chơi không?” anh hỏi, vì khi nãy có nghe được rằng đám người kia muốn rủ cô ra đấy chơi nhưng vì phải nghe điện thoại nên mới không đi được.

"Có ạ, cháu muốn đi!"

Tô Chỉ Nhược nhanh chóng đồng ý ngay, cô là một người có tâm hồn ăn uống. Đi đến một thành phố khác nên cô biết rằng sẽ có rất nhiều món ăn ngon, những hương vị ẩm thực đặc trưng của vùng miền. Hơn nữa là anh chủ động và cứ nghĩ đến việc cô cùng anh đi dạo, đi chơi riêng cùng nhau thôi đã thấy thích rồi.
___________

Phố ăn vặt.

Cả hai cùng nhau đi dạo trên đường phố tập nập, rất đông người, các cặp tình nhân tay trong tay nhìn rất đáng yêu và ngọt ngào. Tô Chỉ Nhược đưa mắt nhìn theo những cặp đôi mà lòng cảm thấy có chút thích thú và ngưỡng mộ rồi lại âm thầm nhìn sang Hoắc Tử Sâm, anh vẫn như thế, không biểu hiện gì ra ngoài quá nhiều.

Lúc này cả hai dừng chân lại ở một tiệm xiên nướng, cô liền đòi anh mua cho. Hoắc Tử Sâm quan sát các món xiên nướng đang được nướng trên vĩ kia một hồi thì mới đồng ý. Anh cảm thấy các món ăn lề đường này không đủ đảm bảo vệ sinh và an toàn, vì thế nên chỉ cho cô ăn một chút.

"Ngon không?" Hoắc Tử Sâm nhìn Tô Chỉ Nhược đang vui vẻ cầm cây xiên nướng kia, rồi anh nhìn lại cái hủ đựng xiên trong tay mình mà tò mò hỏi.

"Rất ngon ạ, chú ăn thử đi!" Tô Chỉ Nhược tấm tắt khen ngợi rồi đưa cây xiên về hướng gần miệng của anh.

"Không ăn."

"Ăn đi mà, thử một miếng thôi!"

Với giọng nói ngọt ngào cùng ánh mắt long lanh kia quả thật không làm anh kìm lòng nổi nên cuối cùng đã quyết định ăn thử một miếng.

"Thế nào?"

"Tạm ổn." Hoắc Tử Sâm nhàn nhạt đáp.

Quả thật mùi vị không tệ, đầy đủ các gia vị mặn ngọt chua cay. Rất kí©h thí©ɧ vị giác, nó không như các món Á, Âu hay các món ăn sang trọng bắt mắt mà anh từng ăn.

"Bên kia đường có bánh kẹp, chú mua cho cháu đi." Cô chỉ tay qua cửa tiệm bên kia đường mà nói.

"Được, vậy cháu đứng ở đây đợi chú."

"Dạ, cháu biết rồi." Tô Chỉ Nhược ngoan ngoãn gật đầu làm theo.

Lúc này anh vẫn chưa rời đi, đứng nhìn dòng người tấp nập, vì là buổi tối nên ở đây rất đông người, rồi anh lại quay sang nhìn Tô Chỉ Nhược một lần nữa và dường như bây giờ anh có suy nghĩ gì đó. Lúc này một cô gái cầm rất nhiều bong bóng bay đi tới cùng với giọng nói hô hào rao bán các bóng bóng trên tay mình.

Anh cột dây bóng lại luôn vào chiếc vòng tay kia của cô, cột khá nhẹ nhưng vẫn bảo đảm rằng sẽ giữ được chiếc bong bóng.

Người đi đường xung quanh ai cũng nhìn cô, có điều họ nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ thích thú. Tô Chỉ Nhược cũng biết điều, cô chỉ đi sang vài hàng quán gần đó để ăn vặt thôi chứ không đi đâu xa, sợ rằng anh sẽ không tìm được mình mặc dù đã có bong bóng làm kí hiệu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.