Ăn tối xong thì Tô Chỉ Nhược lẽo đẽo theo sau anh, cả hai ngồi trên ghế sofa của phòng khách. Hoắc Tử Sâm thì lướt điện thoại xem vài thứ linh tinh, còn Tô Chỉ Nhược thì dùng điều khiển tivi mở qua mở lại mấy kênh, tay thì nhấn nút còn mắt và đầu thì cứ nhìn chằm chằm vào Hoắc Tử Sâm. Anh cũng cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, im lặng một hồi không nhìn được nữa anh liền mở lời.
"Có chuyện gì?"
Tô Chỉ Nhược: "A... à thì... ngày mai chú rảnh không? Dẫn cháu đi mua một số đồ dùng đi ạ... cháu về nước không đem nhiều đồ, với cả ở đây cháu không quen đường xá!"
Tô Chỉ Nhược nói chậm rãi thăm dò anh, cô thật ra có thể đi cùng Dì Phương nhưng bản thân lại thích ở bên cạnh anh hơn. Hoắc Tử Sâm nghe xong anh ngẩn đầu lên nhìn cô, bắt gặp ánh mắt to tròn lung linh đầy mong chờ cùng cặp má phúng phính, ngậm kẹo kia nhìn mình. Cảm giác có chút loạn, tâm loạn tim cũng loạn. Con bé này lúc nào cũng đáng yêu như vậy sao? Anh nhẹ nhàng đáp lại.
"Ngày mai bận."
"Vâng." Cô nghe xong liền thụng mặt xuống có nản lòng, thật ra cũng không thể trách anh được. Làm tổng giám đốc một công ty lớn thì có rất nhiều việc cần xử lý nên cô không thể trẻ con mà nằng nặc đòi anh đi với mình cho bằng được, nhưng dù sao vẫn có chút thất vọng. Thôi thì đi với Dì Phương cũng được, cũng vui.
Hoắc Tử Sâm: "Buổi chiều có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-toi-phuc-em-roi-/3450469/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.