Dường như ngay tại phút giây ấy thời gian đã ngừng lại.
Giống như cô đang nằm trên lớp bông mềm mại, tất cả đều không hề
chân thật chút nào, chỉ cần hơi nghiêng đầu xíu thôi là đã có thể nhìn thấy
hàng ngàn ngọn đèn ở xa xa.
Đang thắp sáng vì cô.
Nhạc Nha không biết Trần Dạng làm bằng cách nào, nhưng mọi chuyện
đều là thật, tất nhiên không phải chỉ cần nói hai ba câu là đã có thể thành
công rồi.
Ánh đèn trên mặt biển xa xa lấp lánh ẩn hiện.
Tiếng gió dần dần mơ hồ bên tai Nhạc Nha, khiến câu nói kia của Trần
Dạng càng rõ ràng hơn, rồi một chiếc nhẫn xuất hiện trước mặt cô.
Cô học ngành thiết kế nên chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể đánh giá
được kha khá, chiếc nhẫn này không hề hoa mỹ, vô cùng đơn giản, nhưng
không thể che lấp viên kim cương sáng chói đang phản quang dưới bầu
trời đêm.
Đôi mắt rực rỡ ánh sao của Trần Dạng dõi theo cô.
Nhạc Nha lấy lại bình tĩnh nhìn xuống chiếc nhẫn trước mặt, không
kiềm nén nổi nụ cười, cô vươn tay ra.
Cô khẽ nói: “Không đeo lên giúp em sao?”
Giọng nói dịu dàng, vẫn y như ngày xưa.
Trong lòng Nhạc Nha xen lẫn ngạc nhiên và hạnh phúc, chờ mong
tương lai phía trước của hai người.
Chỉ mới một tuần trước cô và Tạ Khinh Ngữ còn đang bàn đến chuyện
kết hôn, không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy.
Trần Dạng cúi đầu, đeo nhẫn vào ngón tay của cô, nho nhỏ hoàn mỹ
vừa khít với cô, điểm tô cho ngón tay trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nguyet-nha/729849/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.