Giọng của Trần Dạng hơi kỳ quái.
Lương Thiên quen anh lâu như vậy, nghe xong cũng ngờ ngợ không
đúng, mặc dù anh không có vẻ gì là tức giận nhưng lại ẩn giấu sự nguy
hiểm sau đó.
Cậu ta có cảm giác mình sắp bị diệt khẩu đến nơi rồi.
Tay Trần Dạng còn đang cầm tờ khăn giấy, trên đó có vết son môi, nổi
bật hẳn trên nền trắng như tuyết.
Cậu ta nhớ tới màu son của Nhạc Nha tối nay.
Lương Thiên dè chừng nhìn anh.
Sau khi nói xong câu kia, cậu ta đã thấy không thể nào có khả năng đó
rồi, dù sao Nhạc Nha cũng tham dự bữa tiệc tối nay, sao có thể chỉ trong
chớp mắt Trần Dạng đã ăn vụng như vậy.
Không hợp với tính cách của anh chút nào.
Lương Thiên tỉnh táo lại, lui về sau một bước, cười ngây ngô hai tiếng:
“Ý của tôi là... cậu bị dính son của Nhạc Nha rồi, bị người khác nhìn thấy
thì sao?”
Trần Dạng cười lạnh.
Lương Thiên chỉ tới đưa bộ đồ mới cho anh, bây giờ lại lòi ra câu lỡ
miệng này, cậu ta cũng không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng đổi chủ
đề: “Tôi biết cô gái hồi nãy là ai rồi, chỉ là một diễn viên nhỏ, không có
danh tiếng gì.”
Trần Dạng không để tâm ừ một tiếng.
Anh gấp khăn tay lại thật gọn gàng rồi bỏ vào trong túi áo, Lương Thiên
đứng xem mà ngờ nghệch cả người.
Lương Thiên cũng không dám quan sát anh quá lâu: “Cậu có muốn nhìn
mặt cô ta chút không?”
Trần Dạng nói: “Không cần.”
Quan tâm đến đối phương làm gì, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nguyet-nha/729846/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.