Chương trước
Chương sau
Chắc là vì cửa sổ không đóng lại, hơi lạnh bên ngoài cứ thế len vào trong, phả lên mặt cô, xua tan đi hơi ấm của điều hòa.
Nhạc Nha và Trần Dạng đúng lúc nhìn thẳng vào mắt nhau.
Tạ Khinh Ngữ từ phía sau đi tới, “Tớ thấy cả hai cậu nên nói chuyện với nhau, dù không biết là có chuyện gì, nhưng cậu trốn tránh như vậy cũng không giải quyết được gì đâu.”
Cô ấy từ trước đến giờ không thích tránh né, nên sau khi biết được hành động của Nhạc Nha liền có chút không đồng tình.

Cho dù kết quả có không tốt thì cũng phải nói rõ với nhau.
Nhạc Nha rũ mắt, “Tớ không biết phải nói thế nào.”
Cô thậm chí còn nghĩ có phải Trần Dạng đã sớm biết chuyện này rồi hay không, ngày đó mẹ anh cũng vì Phương Viện mới nhảy lầu tự tử.
Hai gia đình có sợi dây kết nối với nhau, hai người họ cũng không tính là kẻ thù gì, tuy anh không làm gì sai, nhưng cô lại không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Chẳng lẽ nói với anh là mẹ của mình đã hại chết mẹ anh, hay chất vấn anh vì ba của anh nên tai cô mới thành thế này?
Không thể giận chó đánh mèo, nhưng trong lúc nhất thời cô không cách nào chấp nhận được.
Nói cho cùng thì Nhạc Nha vẫn không biết tại sao mình lại động lòng với anh, nếu không động lòng thì những chuyện bây giờ cũng sẽ không xảy ra.
Tạ Khinh Ngữ xoa đầu cô, “Chuyện gì cũng có thể nói được, bên ngoài lạnh như vậy, chẳng lẽ cậu tính để cậu ấy chờ suốt đêm à?”
Nhạc Nha không lên tiếng.
Cô cảm thấy với tính cách đó của Trần Dạng thì anh hoàn toàn có thể làm vậy.
Nhạc Nha một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm chạp kéo rèm lên, cuối cùng trầm mặc gật đầu.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Vậy tớ về đây.”
Nhiệm vụ của cô ấy đã hoàn thành rồi.
Hai người cùng nhau xuống dưới.
Từ cửa chính đến vị trí ngay dưới cửa sổ phòng cô cách một khoảng dài, Nhạc Nha vẫn không dám bước đi bước đầu tiên, mỗi lần như vậy đều nhớ đến hình ảnh mình đã nhìn thấy mấy hôm trước.
Tạ Khinh Ngữ ở đằng sau thúc giục, “Hai người các cậu lề mề như vậy, đợi nói xong chuyện cần nói cũng đến nửa đêm rồi, đông chết cả hai luôn bây giờ.”
Nhạc Nha bị cô ấy nói mà mờ mịt.
Tạ Khinh Ngữ dứt khoát nắm tay cô kéo đi, “Tớ dẫn cậu qua, có gì thì nói cho rõ ràng, sau này cậu cũng không phải hối hận nữa.”
Nhạc Nha đi theo cô ấy.
Vừa rồi Trần Dạng đã đi lại đây, ba người đúng lúc gặp ở đó, Tạ Khinh Ngữ lui lại một bước, khoát khoát tay: “Tớ về đây.”
Cô ấy nói đi là đi, trong chớp mắt đã biến mất dạng.
Nhạc Nha và Trần Dạng đối mặt nhau, khoảng cách gần như vậy, ngay cả những biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt của anh cô cũng nhìn thấy rõ ràng.
Lần đầu tiên cô phát hiện thị lực của mình tốt đến thế.
Sắc mặt Trần Dạng không tốt lắm, dưới mắt có lớp quầng thâm mỏng, miệng anh hơi nhợt nhạt, y như sắp ngã bệnh.
Trước kia anh không như vậy.
Nhạc Nha không khỏi hoài nghi vấn đề là ở chỗ mình, đáy lòng lại muốn tự trách, sau đó là màn sương mờ mịt vô tận.
Trần Dạng hỏi: “Ra rồi à?”
Mãi vẫn không có tiếng trả lời, anh tự mình bước tới, ôm Nhạc Nha vào lòng, hơi thở mạnh mẽ bao trùm lấy cô.
Nhạc Nha chôn mặt vào áo khoác của anh.
Có mùi thuốc lá thoang thoảng, rõ ràng không lâu trước đây anh còn nói mình đã cai rồi, nhưng bây giờ lại hút lại.
Cô khẽ hít hít mũi.
Nhạc Nha có thể cảm nhận được anh có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không thể lên tiếng.
Xung quanh yên tĩnh đến mức lặng người, ngẫu nhiên có tiếng lá cây bị gió thổi qua tạo ra âm thanh “xào xạc”.
Trước khi ra đây Nhạc Nha có khoác áo bên ngoài, áo hơi lớn, tay áo dài thượt phủ qua tay cô, rũ xuống dọc thân mình, dù cố gắng thế nào cũng không xắn lên được.
Buồn bực cả buổi, cô cuối cùng cũng lên tiếng: “Trần Dạng.”
Từ trong ngực phát ra chút âm thanh.
Trần Dạng vòng tay ra sau lưng cô xoa xoa, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Anh vỗ về quá mức mạnh mẽ, Nhạc Nha thoáng nghẹn lời, đẩy đẩy anh, lại lên tiếng: “Trần Dạng, cậu thả tôi ra đã.”
Trần Dạng không nhúc nhích.
Cô càng giãy dụa, anh càng ôm chặt hơn, thử mấy lần liền, Nhạc Nha cũng không dám động đậy nữa, uốn người trong ngực anh.
Chỉ là sau khi yên tĩnh lại, đợi thêm vài giây, Nhạc Nha cảm nhận được gông cùm xiềng xích bao quanh người biến mất, mùi thuốc lá cũng lập tức tan theo, cô được thả ra.
Bị Trần Dạng nhìn chằm chằm, cô có chút khó xử.
Nhạc Nha nhẹ nói: “Tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”
Trần Dạng hít một hơi thật sâu, đè nén xuống những chất vấn trong lòng, thấp giọng hỏi: “Nếu như tôi không đến, cậu sẽ không nói gì với tôi đúng không?”
Nhạc Nha hơi bối rối, không biết phải trả lời thế nào.
Cô thậm chí còn chưa nghĩ ra cách phải đối mặt với Trần Dạng ra sao, càng không ngờ tình huống hiện tại lại trở thành như vậy, tất cả đều bị phát hiện quá mức thuận lợi.
Nếu như ngày hôm đó cô không nhìn thấy, có lẽ bây giờ hai người vẫn bình thường với nhau.
Trần Dạng đưa tay chạm vào cằm cô, hai tay bưng lấy mặt cô, bắt buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Dù có phản kháng thế nào cũng vô dụng.
Trần Dạng cúi người, kề sát vào mặt cô, thở dài, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao không trực tiếp hỏi tôi?”
Anh dịu dàng thế này không hề giống trước kia chút nào, lập tức gặm nhắm cả trái tim của cô, khiến người ta cảm thấy khó thở.
Nhạc Nha nhắm mắt lại, “Tôi hỏi cậu thế nào đây?”
Phương Viện ngày đó có ảnh hưởng rất lớn tới cô, trước kia còn muốn lợi dụng tình thân để xuất viện, lại nhớ nhầm sinh nhật của anh thành của cô, từng đao từng đao, chậm rãi lăng trì cô.
Nhạc Nha trong lúc nhất thời không thể nào chấp nhận nổi.
Cô nhớ tới lần Phương Viện nhớ nhầm sinh nhật của mình, nhưng chưa bao giờ ngờ tới ngày sinh nhật đó lại là của Trần Dạng.
Trời đưa đất đẩy như vậy, sao mà cô có thể quên được.
Nhạc Nha hít mũi, câu hỏi đó vừa thốt ra liền không kiềm nén nỗi nghẹn ngào trong lòng, chóp mũi cay cay, nước mắt rơi xuống, thành giọt nhỏ đọng lên ngón tay của anh.
Trần Dạng thoáng chốc trở nên luống cuống.
Ngón tay anh lướt qua gò má của cô, muốn lau khô đi những giọt nước mắt, không ngờ từng giọt từng giọt như hạt châu ngọc cứ thế rơi xuống, ngày càng nhiều hơn.
Nhạc Nha níu lấy áo anh, cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình, “Cậu muốn tôi hỏi thế nào… Hỏi cậu với bà ấy có quan hệ gì… Hỏi mẹ của cậu vì mẹ tôi mới xảy ra chuyện không may sao?”
Cô sao có thể hỏi anh những câu hỏi đó?
Lông mi của Nhạc Nha long lanh nước, không ngừng run run: “Đáng lẽ tôi phải biết sớm hơn… vì sao ông ta lại đẩy tôi… nếu như lúc đó…”
Nếu như lúc đó biết được chân tướng mọi việc, cả hai cũng sẽ không giống như bây giờ.
Cô vừa khóc vừa nói, câu chữ lộn xộn, một câu lại tiếp một câu, nhưng Trần Dạng vẫn có thể nghe hiểu, trong lòng như bị vật sắc bén đâm phải đầy đau đớn.
Là anh một mực lừa gạt cô.
Nhạc Nha chỉ cảm thấy lạnh cả người, tối hôm đó cô không biết mình đã về nhà thế nào, trên đường đi cứ u u mê mê, nếu không phải có bé trai kia kéo lại thì cô đã bị xe đụng phải rồi.
Mấy ngày nay cả người cô không có chút sức lực nào, khẩu vị cũng không ngon, nhìn thấy điện thoại của Trần Dạng gọi tới không biết phải làm gì.
Tối hôm đó cô nằm trên giường cả đêm không ngủ, mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh kia cứ lặp đi lặp lại trong lòng cô.
Nhạc Nha vẫn nhớ rõ những lần đến nhà bà ngoại.
Trần Dạng khàn khàn vỗ về: “Đừng khóc nữa, được không?”
Dịu dàng đến cực hạn thế này, vốn là yêu cầu quá xa vời đối với anh.
Nhạc Nha dừng lại, đưa tay lên mặt, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thút thít, thấp giọng hỏi: “Có phải cậu vẫn luôn biết chuyện này không?”
Sau mấy giây, Trần Dạng mới lên tiếng.
Anh biết, luôn luôn biết, kể từ năm đó đã biết rồi.
Mỗi lần mẹ của anh và Trần Minh Võ cãi nhau, lúc nào cũng nhắc đến mấy từ bạn gái mối tình đầu này.
Trần Dạng lúc đầu chỉ biết Trần Minh Võ cùng với bạn gái cũ là mối tình đầu lén lút quay lại với nhau, không biết đối tượng là ai.
Mãi cho đến lần chứng kiến Trần Minh Võ và Phương Viện ở bên ngoài kia, anh mới tận mắt nhìn thấy người bạn gái là mối tình đầu trong truyền thuyết.
Sau khi mẹ của anh nhảy lầu, anh phát hiện trong phòng của Trần Minh Võ có ngăn tủ luôn được khóa kín, sau đó anh cố cạy mở cho bằng được, trong đó có cuốn album ảnh cùng nhật ký, trong album đều là hình chụp chung của Trần Minh Võ và Phương Viện.
Nhật ký đã cũ, được viết từ thời cả hai còn là học sinh cho đến lúc chia tay, rồi sau khi quay lại thì được viết tiếp.
Trần Dạng đốt hết tất cả những thứ trong ngăn tủ đó.
Không có gì bất ngờ, anh bị Trần Minh Võ đánh.
Nếu như hàng xóm không nghe được động tĩnh mà xông vào cứu anh, thì chắc anh đã bị đánh chết từ lâu.
Sau này Trần Minh Võ gặp chuyện không may bị tàn tật, ông ta vẫn luôn oán hận nhất định là Nhạc Dịch Kiện đã động tay, Trần Dạng chỉ trào phúng ông ta không có bản lĩnh.
Không bao lâu sau, anh bị đưa vào cô nhi viện.
Một đứa trẻ có cha có mẹ bị đưa vào cô nhi viện.
Trần Dạng đến nay vẫn luôn nhớ câu hỏi mà những đứa trẻ kia đã hỏi anh, anh trả lời thế nào nhỉ, hình như là đều chết hết rồi.
Thật sự là chẳng khác gì với chết hết rồi.
Nhạc Nha thì thào: “Tôi cái gì cũng không biết.”
Y như một kẻ ngốc.
Trần Dạng nói, “Là vì không có ai muốn cậu bị tổn thương thôi.”
Nhạc Nha giương mắt nhìn anh, “Tôi cũng có quyền được biết, cậu biết rõ tất cả mọi chuyện nhưng chưa từng nghĩ sẽ nói cho tôi.”
Trần Dạng cứng người lại, “Xin lỗi.”
“Không có gì để xin lỗi cả.” Nhạc Nha lắc đầu, “Không phải lỗi của cậu, là tôi sống quá ngây thơ mà thôi.”
Khờ dại cho rằng mình có thể thoát khỏi những chuyện trước kia.
Nhạc Nha không ngừng lắc đầu, “Từ đầu tới cuối đều không phải là lỗi của cậu, đều là tại bọn họ, không phải tại cậu, cậu không liên quan.”
Chỉ là cô không thể vượt qua được vướng mắc này.
Cô vẫn nhớ rõ Trần Dạng kể cho cô nghe mẹ của anh đã chết thế nào, bây giờ ngẫm lại, có phải trong lòng anh cũng vô cùng đau khổ, vì cô là con gái của kẻ thù không.
Trần Dạng nghe xong đã cảm thấy không đúng.
Anh đặt tay lên cổ cô, cô gái nhỏ đối diện không còn hờn dỗi né tránh như trước, mắng anh là đồ thần kinh nữa.
Trần Dạng nhắm mắt lại, “Quên bọn họ đi được không?”
Cả người Nhạc Nha cứng lại, “Có thể quên được sao?”
Trần Dạng hiểu rõ ý của cô, nhưng anh không cách nào chấp nhận được, cô cứ vậy chui vào trong vỏ bọc của mình, vậy còn anh, anh sẽ trở thành gì đây.
Hai người đột nhiên trầm mặc lại.
Đúng lúc này, phía trước có tiếng xe đang chạy tới.
Nhạc Nha vô cùng quen thuộc với động cơ âm thanh này, bây giờ chỉ có một khả năng duy nhất, là Nhạc Dịch Kiện đã trở về từ công ty.
Nếu như để ông nhìn thấy Trần Dạng, cô sợ sẽ xảy ra chuyện mất.
Nhạc Nha cuống cuồng, bắt lấy tay anh kéo tới ngã rẽ gần nhà.
Ở bên ngoài lâu như vậy, tay Trần Dạng đã lạnh như băng, lúc cô chạm phải vô thức muốn rụt tay lại.
Nhạc Nha mím môi, kéo anh ra phía sau.
Trần Dạng tùy ý cô.
Thẳng đến khi cách xa nhà cô mấy góc đường, anh mới lên tiếng: “Cậu vẫn quan tâm đến tôi, Nhạc Nha, cậu thừa nhận rồi.”
Nhạc Nha nắm chặt tay trong tay áo phủ dài, “Trần Dạng, cậu trở về đi, cậu biết tai của tôi không? Tôi muốn chữa trị tai của mình, nếu không tôi sẽ mãi là một kẻ tàn tật.”
Trần Dạng gằn giọng: “Cậu không phải.”
“Tôi cũng hi vọng mình không phải.” Nhạc Nha bỗng bình tĩnh lại, “Vừa hay cho nhau một thời gian ngắn để tỉnh táo lại.”
Trần Dạng nhìn cô chằm chằm, “Tôi không cần tỉnh táo.”
Nhạc Nha nhất thời bị anh làm cho á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu: “Cậu đừng cố tình gây sự nữa.”
Ngón tay Trần Dạng chạm vào chóp mũi của cô, “Tôi không có.”
Nhạc Nha cứ thế vòng vo chủ đề này: “Tôi phải về rồi.”
“Được, tôi đi.” Trần Dạng lui về sau vài bước, vẫn nhìn cô, sau đó xoay người bỏ đi thật nhanh.
Không lưu tình chút nào.
Nhạc Nha che miệng lại, ngồi chồm hổm xuống đất, chôn đầu vào đầu gối bật khóc.
Mới đầu chỉ là tiếng nức nở nho nhỏ, càng về sau cô càng gào khóc lớn hơn, không biết vì sao những oan ức trong lòng đều đồng loạt xông ra.
Mãi cho đến khi trước mặt cô xuất hiện một bóng mờ.
Nhạc Nha chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Dạng đã đi còn quay lại, một lần nữa đứng trước mặt cô, nét mặt nhàn nhạt.
Không biết đã nhìn cô bao lâu.
Nhạc Nha vội vàng đứng lên ôm chầm lấy anh, “Cậu phải sống thật tốt, những chuyện trước kia tôi chưa nói lời chấp nhận, bây giờ hãy coi như chưa từng xảy ra đi.”
Bị bất ngờ, cả người Trần Dạng cứng đờ.
Nhạc Nha buông anh ra, phối hợp nói: “Tôi đi nhanh rồi sẽ về, cậu sau này đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe, hơn nữa cậu vẫn đang là học sinh.”
Trần Dạng nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tối đen cả một mảnh.
Nhạc Nha cố gắng nhoẻn miệng cười, đôi mắt không còn cong cong thành ánh trăng khuyết như trước kia nữa, nhỏ giọng thủ thỉ: “Tạm biệt.”
Vừa dứt lời, Trần Dạng bật cười đầy châm biếm.
Anh nhíu mày, nét tinh tế vẫn như thường ngày, giờ đây lại bị đè nén đến mức điên cuồng, gió lạnh tràn vào trong cổ họng, toàn thân lạnh ngắt.
Nhạc Nha nhìn anh, khịt khịt chóp mũi.
Nhìn bộ dáng khóc đến đáng thương của cô, cơn giận trong người Trần Dạng lại đột ngột tan biến, anh cắn răng, lại gằn giọng: “Tạm biệt?”
Cô xâm nhập vào cuộc sống của anh, khiến anh cố gắng lâu như vậy để đạt được một vị trí trong lòng cô, nhưng bây giờ lại buông ra một câu như vậy.
Trần Dạng tức đến mức muốn bật cười.
Anh không muốn để ý đến chuyện của mấy ông cha bà mẹ, càng không muốn bọn họ quấy nhiễu đến cuộc sống của mình, đối với anh mà nói, bọn họ đều là người dưng nước lã.
Trần Dạng nhếch môi, giễu cợt nói: “Cậu ôm tôi, sau đó lại nói tạm biệt tôi?”
Nhạc Nha luống cuống, cứng ngắc nói: “Ôm một cái trước khi đi.”
Cô vừa rồi cũng không ngờ đến hành vi của mình, chỉ là rất muốn ôm anh nên mới ôm thôi.
Trần Dạng hỏi: “Vậy tại sao lại khóc?”
Nhạc Nha ngập ngừng: “…Tôi đau lòng.”
Cô bây giờ bắt đầu nghĩ tất cả mọi chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là cứ tiếp tục thế này thì sẽ không kiềm chế nổi lại nhớ tới.
Có thể trong khoảng thời gian điều trị kia, cô sẽ xác đinh lại mỗi quan hệ giữa hai người, nhưng cũng phải mất một thời gian ngắn đã.
Cô tựa như đang trợn mắt nói dối, Trần Dạng tức cười, cuối cùng chỉ rũ mắt nhìn cô, “Nhạc Nha.”
Anh đột ngột đưa tay giật sợi dây chuyền trên cổ xuống, đặt mặt dây chuyền hình trăng khuyết trước mặt cô, dưới ánh đèn phản chiếu lớp ánh sáng lấp lánh mãnh liệt.
“Đây là cậu cho tôi, là cậu trêu chọc tôi trước, cậu biết vì sao ba của cậu lại giúp đỡ con của kẻ mà vợ mình đã ngoại tình cùng không?”
“Bởi vì ba tôi chọn cậu.”
“Ông ấy yêu cậu, cho nên người cậu chọn, ông ấy cũng không để ý chút nào.”
Anh nói rất bình tĩnh, Nhạc Nha lại khiếp sợ ngàn lần.
Cô hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này, càng không nhớ rõ mình đã cho anh sợi dây chuyền này, trước kia cũng chỉ nghi ngờ là cả hai sợi giống nhau thôi.
Nhạc Nha há to miệng, cuối cùng nói: “Trần Dạng.”
Trần Dạng biết cô không hề nhớ.
Cũng đúng, lúc đó nhỏ như vậy nhớ mới lạ, nếu quả thật biết anh thì cô sẽ không chọn anh, có lẽ ngay từ lần đầu gặp mặt đã tỏ ra chán ghét anh rồi.
Là anh hy vọng xa vời mình được cô chú ý đến.
Anh một mực nhớ rõ như vậy, là vì trong khoản thời gian ngắn ở cô nhi viện, viện trưởng nói có gia đình giàu có tới thăm.
Những đứa trẻ trong cô nhi viện hầu như đều đi, muốn nhân cơ hội này để được thay đổi cuộc đời cực khổ.
Anh đứng ở cuối cùng, trầm mặc nhìn hai người bước xuống chiếc xe sang trọng, công chúa nhỏ đội mũ, che khuất vành tai xinh xắn.
Hướng ngón tay về phía anh.
Từ nay về sau chỉ cần anh.
Nhạc Nha không nhớ rõ chuyện này, cô thậm chí đã quên mất chuyện chính mình đã chọn người để ba tài trợ.
Cô cầm lấy sợi dây chuyền trong tay anh, đây là sợi dây chuyền cô đã đeo hồi nhỏ, cũng lưu lại trên người nam sinh khác suốt mười năm.
Nhạc Nha không biết rốt cuộc đây là duyên phận hay gì khác, cô cắn môi, kiễng mũi chân, cẩn thận đeo lại cho anh, “Cuối tuần sau tôi đi rồi.”’
Cô gái nhỏ kề sát người anh, mái tóc mềm mại chạm vào má có chút nhột.
Trần Dạng hỏi: “Mất bao lâu?”
Mái tóc Nhạc Nha thoáng bay theo gió, cô mệt mỏi nói: “Không biết nữa, cậu biết không? Tôi cũng không biết phải mất bao lâu.”
Trần Dạng thản nhiên nói: “Dù sao cũng không phải là cả đời.”
Nhạc Nha nghe anh nói mà ngẩn cả người.
Cô thật sự không biết điều trị mất bao lâu, nhưng ít nhất cũng phải nửa năm để khôi phục lại, lên đại học nhiều màu nhiều sắc, anh sẽ gặp được nhiều cô gái hấp dẫn hơn cô.
Nhạc Nha không biết đến lúc đó lời hứa hẹn bây giờ sẽ biến thành dạng gì.
Cho dù sau này cô quên hết chuyện xưa, Trần Dạng nói anh có thể đợi, thật sự anh có thể đợi đến lúc đó sao?
Nhạc Nha đặt đầu lên vai anh.
Ánh mắt Trần Dạng rực sáng, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, mùi hương ngọt ngào của cô gái nhỏ trong tích tắc bao trùm cả người anh.
Nhạc Nha thật lâu sau mới tìm được nút cài chuẩn xác.
Hai tay cô vòng qua vai anh, giọng nhỏ nhẹ: “Trần Dạng, tôi đi rồi đừng hút thuốc lá nữa, hương vị thật sự không thơm chút nào đâu.”
Nói xong, Nhạc Nha định lùi lại.
Trần Dạng túm lấy cổ tay của cô, khống chế không cho cô rời xa mình, bàn tay lạnh như tuyết ôm lấy eo cô, hôn lên ấn đường của cô.
Anh tựa như đang tự nhủ trong lòng, “Dù có mười năm thì tôi vẫn đợi.”
Anh đã định sẽ đợi đến sau này, ai ngờ Nhất Trung phải xây dựng lại, đột ngột đưa cô đến trước mặt anh, anh đương nhiên muốn khóa chặt cô lại không bao giờ buông tay.
Cũng không sai biệt thời gian lắm, anh tin tưởng cô đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Trần Dạng xoa tóc cô, thở dài trong lòng, sau đó xoay người đi.
Mãi cho đến khi anh đi được một đoạn, bóng của anh bị ánh đèn đường kéo dài, Nhạc Nha mới hiểu ý câu nói vừa rồi của anh.
Cô xoay người gọi: “Trần Dạng!”
Lần đầu tiên trong đời Nhạc Nha dùng nhiều sức như vậy, y như trong lúc tranh chấp với người khác phải cố hết sức mình, cả mặt đều đỏ bừng.
Nghe vậy, Trần Dạng xoay người.
Không đợi anh kịp phản ứng, cô gái nhỏ cách đó không xa chạy vội tới, xông vào trong lồng ngực của anh, anh bị đâm vào thoáng lùi ra sau một bước.
Trong ngực truyền ra giọng nói buồn bực: “Tôi vẫn muốn nói một câu tạm biệt.”
Trần Dạng hiểu ý trong câu nói đó, đưa tay nhéo nhéo tai của cô, “Cậu không được mặc kệ tôi, tôi có thể cho phép cậu rời khỏi tôi một thời gian ngắn.”
“Nhưng những thứ khác, đừng suy nghĩ đến chúng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.