Về phần ai là người đẹp kia, đáp án không cần nói cũng biết. 
Nhạc Nha ở lối ra công viên chụp cho Trần Dạng một tấm hình, xung quanh nơi này gắn mấy bóng đèn nhỏ lung linh đủ mọi mầu sắc, một mình anh đứng giữa vùng ánh sáng, vừa mờ ảo những cũng vô cùng rõ nét. 
Một con sói điển trai đeo tai thỏ. 
Vẻ mặt Trần Dạng không vui. 
Nhạc Nha đưa điện thoại lên rồi lại bỏ xuống, “Cậu cười một cái đi.” 
Trần Dạng: “Không.” 
Nhạc Nha chỉ chỉ điện thoại, “Chụp ảnh mà không cười nhìn xấu lắm.” 
Tuy nhiên nhan sắc của anh có giá trị cao, cho dù không cười cũng có thể một phát hạ gục người khác ngay. 
Trần Dạng nhìn cô một cái, “Cậu không biết cười toe toét nhìn rất ngu à?” 
Nhạc Nha phát hiện anh đang không vui, cô đi qua, kéo khóe miệng của anh lên, nhưng nhìn lại có chút hài hài, cô thình lình bật cười lớn. 
Trần Dạng rũ mắt nhìn cô, “Buồn cười lắm à?” 
“Không có, không có.” Nhạc Nha vội vàng khoát tay, “Tôi đang nghĩ đến chuyện mắc cười kia thôi, không phải cười cậu đâu.” 
Khóe miệng Trần Dạng nhếch lên, “Cậu chụp cùng tôi, tôi sẽ cười ngay.” 
Nghe anh nói vậy, Nhạc Nha xoắn xuýt trong một giây, sau đó khẽ gật đầu, vô cùng không tình nguyện. 
Cô dựa vào một bên người Trần Dạng, bởi vì dáng người anh cao nên phải tìm góc độ phù hợp. 
Chỉ là lúc cô đang nhích tới nhích lui, Trần Dạng tự mình khom lưng xuống, khiến chiều cao của hai người hơi bằng nhau. 
Nhạc Nha sững người. 
Trần Dạng nhắc: “Còn không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nguyet-nha/729817/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.