Bị Trần Dạng nói vậy, cô cũng không dám động đậy nữa.
Cô không khỏi tức giận, “Mặt cậu dày quá đi.”
Trần Dạng sờ lên mặt mình, giả vờ như không nghe hiểu ý cô, “Ừ, cậu có muốn sờ thử không?”
Nhạc Nha thật sự bị anh chọc giận đến mức muốn ngất luôn rồi.
Cũng may là anh không làm khó cô, buông tay không đè vai cô nữa, nhưng đồng phục vẫn khoác trên vai cô.
Trần Dạng móc tờ giấy nhăn nhúm ra, đưa cho cô.
Nhạc Nha nhận lấy, ánh mắt đầy hồ nghi, lại nhìn qua anh, hỏi: “Cậu lấy đâu ra vậy?”
Trần Dạng nói: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là chữ ở bên trong kìa.”
Nhạc Nha nói: “Không phải tôi viết.”
Trần Dạng nhìn cô, “Tôi biết.”
Nhạc Nha mở miệng muốn hỏi tiếp, đột nhiên nhìn thoáng qua tờ giấy đang cầm trên tay, phát hiện có chỗ không đúng, trong thoáng chốc cô tựa như ngồi không yên nữa.
Cô muốn đứng dậy, lại bị Trần Dạng giữ chặt.
Nhạc Nha chột dạ nói: “Tôi phải về lớp học bài.”
Trần Dạng nhắc: “Đại hội thể thao không cần học.”
Nhạc Nha liếc nhìn anh, “Tôi thích học.”
Trần Dạng nhếch môi, nói: “Vậy tôi phải đổi tên thành học rồi.”
Nhạc Nha bị anh nói vậy, mặt liền đỏ tới mang tai, ném tờ giấy vào ngực anh, “Cậu nói bậy bạ gì vậy, đồ thần kinh.”
Lúc đầu cô không phản ứng kịp, nhưng nhớ lại lời nói của mình thì chẳng phải cái vụ đổi tên thành học với chả hành này đã quá rõ ràng rồi sao.
Trần Dạng sợ cô kích động nên không tiếp tục nói lung tung nữa.
Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nguyet-nha/729806/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.