Nhạc Nha xấu hổ vô cùng.
Động tác của mình cũng thật ngốc quá đi, lúc mới nghe anh nói phải tự mình lấy ra mới đúng.
May mà ở đây không có đèn, còn che giấu được mặt của mình, bằng không cô chỉ muốn chui xuống hố cho xong.
Nhạc Nha vụng trộm nhìn Trần Dạng đứng đối diện.
Tuy xung quanh tối đen, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ hình dạng của anh, trong bóng tối càng nổi bật lên sống mũi cao thẳng, ngoại hình tuấn lãng.
Chỉ là trong tay anh đang cầm cái muỗng có chút không thích hợp lắm.
Nhạc Nha nhìn hình tượng này của anh liền muốn bật cười, nhưng sợ bị phát hiện, chỉ có thể nhịn lại, thầm vui vẻ trong lòng.
Cô đưa tay túm lấy cái muỗng trong tay Trần Dạng.
Trần Dạng liếc cô một cái, “Không cảm ơn à?”
Nhạc Nha mở to mắt, nói một cách yếu ớt: “Cảm ơn.”
Trần Dạng phát hiện những lần cô nói chuyện như vậy đều thật dễ nghe, mềm mại dịu dàng, khiến người nghe có cảm giác muốn bắt nạt cô.
Nhạc Nha lấy khăn tay trong túi ra lau miệng, động tác nhanh đến nỗi ngay cả những người đứng gần cũng không phát hiện ra.
Trần Dạng nhịn không được bật cười lớn.
Nghe thấy tiếng cười của đối phương, tai Nhạc Nha lại nóng lên.
Ánh mắt rời khỏi túi giấy trên tay cô, tâm tình của Trần Dạng cũng không tệ lắm, hỏi: “Bánh ngọt ăn ngon không?”
Trả lời hay không đây? Nhạc Nha do dự.
Nếu nói ngon, anh nhất định sẽ đắc ý, còn nói không ngon, thì đây là quà người ta tặng đó, nói vậy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nguyet-nha/729795/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.