Tiếng hét như con sóc đất của Lương Thiên khiến chú bảo vệ muốn đuổi người.
Triệu Minh Nhật ngồi xổm trước cửa phòng bảo vệ với cậu ta, hỏi: “Phá án xong rồi thì nói xem là ai đưa vậy.”
Lương Thiên đưa di động cho cậu ta xem, thấp giọng nói: “Là cán sự bộ môn số học của lớp 1 cơ sở chính, là cô ấy đưa đó.”
Cán sự lớp 1?
Triệu Minh Nhật suy nghĩ một chút, không có ấn tượng, “Là ai?”
“Cậu ngu thật.” Lương Thiên hết sức khinh bỉ, “Là Nhạc Nha đó, tôi đã nói với cậu rồi, băng cá nhân trên mặt Dạng ca chắc chắn là do cô ấy đưa.”
Cho nên cậu ta mới đột ngột nghĩ đến chi tiết này, bởi vì nữ sinh có thể tiếp xúc gần như vậy với Trần Dạng thật sự không có mấy người, hơn nữa còn xảy ra chuyện băng cá nhân ngày hôm qua.
Lúc ấy cậu ta đã nghi ngờ rồi.
Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, bọn họ đều quan sát rất kỹ, nào có ai trêu chọc người khác như vậy, nói không có ý nghĩa cũng chẳng có ma nào tin.
Trước kia cậu ta chưa từng thấy Trần Dạng trêu chọc nữ sinh nào.
“Dạng ca để tụi mình tự xử lý mà.” Triệu Minh Nhật sờ cằm, “Tình huống bây giờ, có trả hàng lại nữa không?”
Lương Thiên nói: “Trả cái cọng lông á.”
Nếu người khác tặng thì trả về cũng không sao, bây giờ đã biết là do Nhạc Nha gửi tới, đương nhiên không thể trả hàng lại rồi.
Quan trọng nhất là cái ghi chú này!
Triệu Minh Nhật nói: “Vậy cậu nói với cậu ấy đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nguyet-nha/729788/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.