Edit: Simi
Sợ hoa mắt, Nhạc Nha nhìn kỹ lại lần nữa, đúng là anh bị thương thật.
Miệng vết thương không nhỏ, kéo dài từ lông mày cho đến má phải, tuy không sâu, nhưng lại có vết máu mờ mờ hiện ra, nhất là ở chỗ vết thương.
Nhạc Nha nhìn thấy mà giật mình.
Vết thương rất lớn, nếu là cô, lúc bị thương sẽ đến ngay phòng y tế ở bên kia để kiểm tra, phòng ngừa bị nhiễm trùng.
Lực chú ý của Nhạc Nha chuyển hướng, nhắc nhở: "Cậu bị thương rồi."
Trần Dạng nghiêng mặt qua, "Không sao."
Nhạc Nha hỏi: "Cậu không lên phòng y tế xử lý vết thương à?"
Ánh mắt Trần Dạng rời khỏi những bậc thang, lần nữa quay lại nhìn cô, sự lo lắng có thể thấy rõ trên mặt đối phương.
Anh đột nhiên cảm giác được, vết thương này cũng không vô ích chút nào.
Trần Dạng nghiêng nghiêng dựa vào vách tường, "Không đứng dậy nổi."
Dưới ánh đèn cầu thang, đường nét trên khuôn mặt anh rất rõ ràng, bên mũi anh là cái bóng nhỏ, giống như một tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ, không có chút khuyết điểm nào.
Nhạc Nha hoài nghi hỏi: "Cậu té bị thương hả?"
Nói xong cô tự tưởng tượng ra cảnh Trần Dạng đi xuống cầu thang bị trượt ngã, kết quả mặt bị thương, chân cũng đau, nên không đứng dậy nổi.
Trần Dạng nhìn mình, không ngại mất mặt, "Ừ, đúng vậy, muốn ôm ôm hôn hôn một cái mới đứng dậy nổi."
Nghe vậy, Nhạc Nha trợn mắt há hốc miệng.
Vẻ mặt của cô như đang gặp chuyện đáng sợ nào đó, đuôi muốn dựng thẳng rồi nhe răng trợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nguyet-nha/729784/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.