Ngày thứ tư, mẹ Thẩm gọi cho Thẩm Yến Quân, nói cuối tuần này sẽ tới thăm Lục gia, kêu hắn chờ trước ở đó. Chiều thứ sáu, lúc cha mẹ Thẩm đến Lục gia, Thẩm Yến Quân đang ngồi giúp Lục Gia Ninh vẽ tranh, cậu rất thích vẽ chân dung của hắn, vẽ tất cả các biểu cảm của hắn mà không bao giờ cảm thấy chán, trước đây Lục Gia Ninh có lén lút vẽ nhưng hiện tại đã hẹn hò nên có thể thoải mái vẽ bất cứ lúc nào. Lục Gia Ninh bị Thẩm Yến Quân vây quanh, vẽ tiếp bức tranh hai ngày trước bị bỏ dỡ vì hắn bận việc, gần đây hắn đã bắt đầu từng bước tiếp nhận công ty của gia đình, buổi tối cũng thường thường tăng ca làm việc trong thư phòng, Lục Gia Ninh luôn ở bên hắn, yên tĩnh làm chuyện của mình, bức tranh này là tác phẩm dang dở của hai ngày trước. "Mũi anh cao thế sao?" Thẩm Yến Quân sờ mũi mình một cái, hỏi. Lục Gia Ninh thoáng quay người lại nhìn, cẩn thận quan sát Thẩm Yến Quân, dựa người vào gần trong ngực Thẩm Yến Quân rồi mới trả lời hắn 'Ùa~ hình như còn cao hơn trong hình một chút!' Dưới lầu mơ hồ có động tĩnh đón khách, chắc là cha mẹ Thẩm đến, Thẩm Yến Quân kêu Lục Gia Ninh thay quần áo rồi dắt cậu xuống lầu chào hỏi. Cầu thang ở Lục gia có trải thảm nên hai gia đình nói chuyện dưới phòng khách không chú ý tới hai người đi xuống, Lục Gia Ninh vừa đi tới khúc quanh đột nhiên dừng lại. "Anh Lục, hẳn là anh ít nhiều cũng đoán được ý đồ đến thăm lần này của chúng em, nhiều năm trôi qua, hai gia đình chúng ta cũng coi như là nửa người nhà, lần này tới hy vọng anh có thể hủy bỏ hôn ước của Tiểu Quân, thật sự rất cảm ơn anh năm đó cho nhà em mượn 5 triệu xoay xở, trong thẻ này có 30 triệu, trừ phí lạm phát, số dư đều là tâm ý của gia đình em." Cha Thẩm đặt tấm thẻ lên khay trà. Cha mẹ Lục vốn là người hiền lành, lúc trước đưa ra yêu cầu kết hôn cũng cảm thấy như vậy là Thẩm Yến Quân thập phần thua thiệt, nhưng nghĩ tới Ninh Ninh, họ hi vọng cậu sẽ có người ở bên mình trải qua những ngày sau này, trong lúc nhất thời không biết quyết định thế nào. Mẹ Thẩm thấy dáng vẻ khó xử của người đối diện, bổ sung thêm: "Tiểu Quân mấy năm này sống trong nhà anh chị rất tốt, chúng em thật sự rất biết ơn, nó cũng rất yêu thích hai người, không bằng để Tiểu Quân làm con nuôi của hai người, Tiểu Quân là người có trách nhiệm, nó sẽ báo hiếu với hai người, cũng sẽ chăm sóc Gia Ninh." Cha mẹ Thẩm luôn cảm thấy có lỗi khi đưa Thẩm Yến Quân đến Lục gia từ nhỏ, những năm này hai người liều mạng làm việc, đưa tập đoàn Thẩm thị kinh doanh ngày càng tốt, hi vọng ít nhất có thể cho hắn quyền lựa chọn một người khỏe mạng, tốt nhất là con gái, ân ân ái ái sinh hoạt rồi sinh con, hạnh phúc qua một đời. Lục Gia Ninh nghe được lời cha mẹ Thẩm, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, sợ Thẩm Yến Quân nhìn thấy, nhanh chóng cúi đầu xoay người muốn trở về phòng mình, lại không ngờ bị Thẩm Yến Quân giữ lại, kéo cậu đến trước mặt cha mẹ hai bên. Thẩm Yến Quân đầu tiên là đối với cha mẹ mình kêu hai tiếng 'ba, mẹ', sau đó trầm giọng nói với cha mẹ Lục: "Cô, chú, trong tấm thẻ này là một phần sính lễ, xin hai người hãy giao Ninh Ninh cho cháu, đợi đến khi Ninh Ninh 20 tuổi, tụi con sẽ đi đăng kí kết hôn.", Cha mẹ Thẩm nghe Thẩm Yến Quân nói xong thì thập phần chấn động, định nói gì đó thì bị hắn chặn lại: "Ba mẹ, hai người về trước đi, lát nữa con sẽ về nhà giải thích với hai người." Rồi hướng cha mẹ Lục nói: "Cô chú, chuyện ngày hôm nay có chút vội vàng, nhưng chuyện kết hôn cùng Ninh Ninh đã sớm có trong kế hoạch cuộc đời của cháu, chờ cháu thương lượng với ba mẹ xong, hai gia đình chúng ta lại bàn bạc tiếp, cháu xin phép đưa Ninh Ninh lên lầu trước." Cha Lục gật gật đầu ra hiệu cho hắn mang Lục Gia Ninh về phòng, bọn họ thì tiễn cha mẹ Thẩm về trước. Thẩm Yến Quân mang Lục Gia Ninh trở về phòng, Lục Gia Ninh trầm mặc ngồi một bên giường, lấy tay lau sạch nước mắt, nhìn người trước mặt, tránh né ánh mắt hắn, khua tay 'Anh Yến Quân, những gì chú với dì vừa nói em đều hiểu, sau này anh có thể sẽ tìm được người xứng đôi với mình hơn.' Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nói ra những lời này, trái tim của Lục Gia Ninh đau đớn như bị ai xé rách, nước mắt không ngừng được chỉ có thể tiếp tục cúi đầu. Cậu khóc quá mức thương tâm, nấc lên vài cái, nước mắt không sao ngừng được. Thẩm Yến Quân thở dài, rút tờ khăn giấy ở tủ đầu giường rồi ngồi xổm trước mặt Lục Gia Ninh, nhẹ nhàng thay cậu lau nước mắt, sau đó đứng lên xoa nhẹ đầu Lục Gia Ninh, bảo bối của hắn tại sao lại ngoan như vậy, hiểu chuyện đến mức đau lòng. A, Thẩm Yến Quân bất ngờ bế Lục Gia Ninh lên, làm cậu sợ hết hồn, theo bản năng mà ôm lấy cổ hắn. Một tay Thẩm Yến Quân đỡ sau lưng cậu, tay khác thì đỡ mông, nâng lên rồi ngồi lại trên giường, đặt Lục Gia Ninh đối mặt ngồi lên đùi hắn. Thẩm Yến Quân ôm cậu bằng một tay, tay kia thì nhẹ nhàng lau nước mắt: "Anh phải làm sao với em đây? Chuyện gì cũng không chịu nói ra, chỉ biết ủy khuất lén lút trốn một góc mà khóc một mình." Lục Gia Ninh lắc đầu một cái, muốn nói cậu không có nhưng lại không có gì để chứng minh điều đó. Thẩm Yến Quân vuốt lưng Lục Gia Ninh: "Đừng khóc nữa, tin tưởng anh, Ninh Ninh. Chuyện này anh sẽ giải quyết thật tốt, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, anh thích em, phải nói bao nhiêu lần em mới chịu tin đây? Người anh muốn chỉ có em thôi. Lát nữa anh về nhà một chuyến, em ngoan ngoãn chờ anh về, được không?" Lục Gia Ninh gật gật đầu. "Phải tin anh chứ! Ninh Ninh ngốc." Thẩm Yến Quân nói với cậu. 'Chỉ là em... không tin chính mình.' "Em là tốt nhất, nên chỉ có thể là của anh! Là con dâu nuôi từ bé của nhà anh, đừng mơ tưởng kết hôn với người khác." Lục Gia Ninh ngẩng đầu lên, cực lực lắc đàu phủ nhận. Sao cậu lại muốn ở cùng người khác được. "Được, anh ôm em đi rửa mặt, không được đoán mò nữa, anh phải về nhà một chuyến, nhớ chờ anh về đó." Lục Gia Ninh ngoan ngõan đáp lại, tiễn hắn ra tận cửa. Truyện được đăng tại lloading404.wp và wattpad 'Sasaswa.' Thẩm Yến Quân trở lại vào tối chủ nhật, vừa ăn cơm tối xong liền bị Lục Gia Ninh lôi về phòng, thần sắc căng thẳng nhìn hắn. Thẩm Yến Quân cười cười, kéo cậu ngồi lên giường, giơ tay nặn nặn hai má cậu: "Căng thẳng cái gì?" 'Chú với dì nói thế nào?' "Bọn họ nói sao cũng không quan trọng, người muốn kết hôn là anh mà." 'Quan trọng chứ, chú với dì là cha mẹ anh, bọn họ nói gì cũng đều quan trọng.' "Cha mẹ anh đã đồng ý, bây giờ em sắp 18 tuổi rồi, chờ thêm hai năm nữa rồi cùng nhau đi lĩnh chứng, được không?" Lục Gia Ninh gật gật đầu, chủ động tiến vào trong lồng ngực Thẩm Yến Quân ~ Một tuần sau là sinh nhật của Lục Gia Ninh, gia đình hai bên cùng nhau dùng bữa tối, không khí ngược lại rất hòa thuận, vui vẻ. Thẩm Yến Quân tặng Lục Gia Ninh một chiếc đồng hồ, coi như là món quà lễ trưởng thành, điều này cũng hợp tình hợp lý. Nhưng thật ra, chiếc đồng hồ này chính là món quà Lục Gia Ninh tặng hắn vào năm 18 tuổi. Thẩm Yến Quân trước mặt cha mẹ hai bên đeo đồng hồ vòa tay Lục Gia Ninh, cậu có chút thẹn thùng nhưng vẫn cẩn thận đeo vào, đỏ mặt nói cảm ơn với Thẩm Yến Quân. Sau bữa tối, cha mẹ Thẩm bị hắn đuổi về, Thẩm Yến Quân bước vào phòng của Lục Gia Ninh để tặng món quà thật sự cho cậu. Đó là một cặp nhẫn đôi đơn giản, có chút cổ điển, hắn cẩn thận mang vào cho Lục Gia Ninh, sau đó hôn lên tay cậu: "Như vậy sẽ không chạy được nữa." Lục Gia Ninh cũng bắt chước đeo nhẫn vào cho hắn, sau đó ấn xuống một nụ hôn 'Không chạy đâu.'
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]