Thấy nữ tử mặc đồ hán trước mắt, Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt nửa ngày, mới thăm dò hỏi một câu: "Ngọc tỷ tỷ?"
Nàng kia hơi nghiêng người, tươi cười tao nhã lịch sự, nhất cử nhất động đều lộ ra ôn nhu phong vận chỉ có ở nữ tử người Hán mới có, “Tiểu nữ Tú Trân, gặp qua phúc tấn."
Trong đầu hiện lên gương mặt của Đại Ngọc Nhi, rồi lại nhìn gương mặt kia của Tú Trân, Tiểu Ngọc Nhi hoàn toàn sững sờ, thật không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
Đa Đạc cười lớn tiến lên ôm bả vai Tiểu Ngọc Nhi, nói: “Nàng cũng rất kinh ngạc có phải không? Trên đời lại có người tương tự với Ngọc tỷ tỷ như thế."
Tinh tế quan sát Tú Trân hơn nửa ngày, Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu: "Quả thực là dù có đánh tráo, chắc chắn sẽ không ai nhận ra."
Tú Trân nghe nói như thế, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Phúc tấn, người tương tự với Tú Trân trong lời của ngài là ai vậy?"
Tiểu Ngọc Nhi cười cười: "Là biểu tỷ ta, ngươi và nàng quả thực là giống nhau như đúc."
Tú trân mặt lộ vẻ sợ hãi: "Tú Trân chẳng qua là một nha đầu dân dã, sao có thể so sánh với biểu tỷ của phúc tấn, thật sự sẽ khiến Tú Trân mang tội.”
Tiểu Ngọc Nhi giữ chặt nàng, "Tú Trân cô nương tự coi nhẹ mình rồi, Tú Trân cô nương tâm địa thiện lương, bằng vào điểm này so với nhiều người đã cao quý hơn rất nhiều."
Tú Trân thẹn thùng cười.
Đa Đạc cũng cười nói: "Thấy hai người vui vẻ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngoc-nhi-trong-sinh/754126/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.