Thấy nữ tử mặc đồ hán trước mắt, Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt nửa ngày, mới thăm dò hỏi một câu: "Ngọc tỷ tỷ?" Nàng kia hơi nghiêng người, tươi cười tao nhã lịch sự, nhất cử nhất động đều lộ ra ôn nhu phong vận chỉ có ở nữ tử người Hán mới có, “Tiểu nữ Tú Trân, gặp qua phúc tấn." Trong đầu hiện lên gương mặt của Đại Ngọc Nhi, rồi lại nhìn gương mặt kia của Tú Trân, Tiểu Ngọc Nhi hoàn toàn sững sờ, thật không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt. Đa Đạc cười lớn tiến lên ôm bả vai Tiểu Ngọc Nhi, nói: “Nàng cũng rất kinh ngạc có phải không? Trên đời lại có người tương tự với Ngọc tỷ tỷ như thế." Tinh tế quan sát Tú Trân hơn nửa ngày, Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu: "Quả thực là dù có đánh tráo, chắc chắn sẽ không ai nhận ra." Tú Trân nghe nói như thế, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Phúc tấn, người tương tự với Tú Trân trong lời của ngài là ai vậy?" Tiểu Ngọc Nhi cười cười: "Là biểu tỷ ta, ngươi và nàng quả thực là giống nhau như đúc." Tú trân mặt lộ vẻ sợ hãi: "Tú Trân chẳng qua là một nha đầu dân dã, sao có thể so sánh với biểu tỷ của phúc tấn, thật sự sẽ khiến Tú Trân mang tội.” Tiểu Ngọc Nhi giữ chặt nàng, "Tú Trân cô nương tự coi nhẹ mình rồi, Tú Trân cô nương tâm địa thiện lương, bằng vào điểm này so với nhiều người đã cao quý hơn rất nhiều." Tú Trân thẹn thùng cười. Đa Đạc cũng cười nói: "Thấy hai người vui vẻ như vậy thật tốt quá, Bảo Âm, Tú Trân cô nương đã từng cứu ta và ca ca một mạng, không lâu sau song thân cũng qua đời, về sau nàng ấy phải phiền nàng chiều cố.” "Yên tâm đi." Tiểu Ngọc Nhi gật đầu đáp ứng, sau đó nhìn Tú Trân, nói: "Tú Trân cô nương nếu đã tới kinh đô thì cứ an tâm ở lại, về sau phủ bối lặc này chính là nhà của cô nương.” Nghe vậy, Tú Trân cảm kích quỳ xuống, nhưng lại được Tiểu Ngọc Nhi ngăn lại, nàng nhịn không được đỏ hốc mắt: "Đa tạ phúc tấn, phúc tấn gọi ta Tú Trân là được." "Được, Tú Trân." Tiểu Ngọc Nhi nhìn nhìn quần áo của Tú Trần cười nói: Đã đến kinh đô, không thể tiếp tục ăn mặc như người Hán, ta đã cho người chuẩn bị quần áo mới, nếu như Tú Trân không ngại thì hãy thử nhìn một chút, xem có hợp tâm ý không.” "Tú Trân đa tạ ý tốt của phúc tấn." Tú Trân cúi người nói lời cảm tạ, sau đó liền đi theo hai thị nữ đi thay đổi trang phục. Tú Trân vừa đi, Đa Đạc cũng không có gì cố kỵ, ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi vẻ mặt đắc ý dào dạt: "Phúc tấn của ta thật sự hiền lành." Tiểu Ngọc Nhi buồn cười vỗ vỗ tay hắn, "Ta cũng đi giúp chàng chuẩn bị, một lát nữa chàng phải tiến cung dự tiệc." Nghe vậy, biểu tình Đa Đạc trở nên phẫn nộ, "Nếu có thể, ta thật không muốn đi!" "Vì sao?" Tiểu Ngọc Nhi không hiểu nhìn hắn, đây là yến tiệc tổ chức cho bọn họ, không phải sao? "Thấy Hào Cách và A Cổ Lạp lòng liền cảm thấy phiền.” Đa Đạc không chút nào che dấu chán ghét của mình với hai người này, “Lúc bao vây Tổ Đại Thọ, nếu không phải Hào Cách ở sau lưng ta trộm bắn tên, sợ là lúc đó ta đã có thể bắt sống được Tổ Đại Thọ.” Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cả kinh: "Chàng nói cái gì? Hào Cách trộm bắn tên?" Đa Đạc sửng sốt, lập tức nhận ra mình nói lỡ lời, có chút ảo não cúi đầu. Tiểu Ngọc Nhi lập tức khẩn trương tiến lên nhìn hắn: “Vậy chàng không sao chú? Có bị thương ở đâu không?” Đa Đạc vội lắc đầu nói: "Không có việc gì, không có việc gì, tên xú tiểu tử Hào Cách cũng chưa đụng đến được một sợi tóc của ta.” Cẩn thận đánh giá qua một hồi, sau khi cảm thấy Đa Đạc thật sự không có bị thương, Tiểu Ngọc Nhi mới thở ra một hơi, lập tức oán giận nói: “Hào Cách kia sao lại không phân biệt được công tư, còn xuống tay hại chàng như thế, về sau chàng đừng đi đánh giặc cùng hắn nữa.” Đa Đạc cười khẽ, sau đó đem Tiểu Ngọc Nhi ôm vào ngực, nói: "Kỳ thật tiểu tử Hào Cách kia bình thường không có gan lớn như vậy, ta nghĩ lúc ấy có người châm ngòi, về sau ta cam đoan nhất định sẽ phòng bị cẩn thận với bọn tiểu nhân.” Thần sắc Tiểu Ngọc Nhi lập tức trầm xuống, hỏi: "Người châm ngòi Hào Cách là ai?" Đa Đạc cười cười không trả lời, phỏng chừng là không muốn để cho nàng lo lắng. Nhưng mà trong lòng Tiểu Ngọc Nhi đã có đáp án. Sau khi Đa Đạc đi dự tiệc, Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở trong phòng tự hỏi thật lâu sau, trên mặt phiền não khiến cho Cao Oa hiểu lầm thành sang chuyện khác. "Cách Cách, ngài là đang lo lắng vị Tú Trân cô nương kia sao?" Cao Oa nhẹ giọng hỏi. Tiểu Ngọc Nhi không hiểu ngẩng đầu: "Ta làm sao phải lo lắng nàng ấy?" Cao Oa thở ra một hơi, cười nói: "Đúng vậy, Tú Trân cô nương kia tuy rằng không kém Ngọc phúc tấn là mấy, nhưng so về khí chất thì quả thật không bằng Cách Cách ngài, bối lặc gia chắc chắn sẽ không coi trọng nàng ta.” Lời này Tiểu Ngọc Nhi liền hiểu rõ, vừa rồi vẫn còn vẻ u sầu, hiện tại nàng chỉ cảm thấy buồn cười nhìn Cao Oa: “Ngươi, nha đầu này, ngươi đang nghĩ cái gì? Làm sao ngươi có thể nghĩ ta lo lắng là vì cho rằng Đa Đạc có ý với Tú Trân?” Cao Oa đỏ mặt, cúi đầu ấp úng nói không ra lời. Tiểu Ngọc Nhi cười nói: "Ta biết ngươi là đang quan tâm ta, cám ơn ngươi, Cao Oa." Trừ Đa Đạc ra, người đối đãi với nàng toàn tâm toàn ý, không có bất kì lợi dụng nào cũng chỉ có một mình Cao Oa. Cho nên, Tiểu Ngọc Nhi cũng rất thành tâm nói lời cám ơn với nàng. Tần này Cao Oa lại thẹn thùng đỏ mặt. Tiểu Ngọc Nhi cũng cười, nàng biết hiện giờ Đa Đạc là thật tâm yêu thương một mình nàng, hơn nữa cho dù Đa Đạc có thật sự thay lòng đổi dạ thì đối tượng chắc chắn không có khả năng là Tú Trân, không phải vì Tú Trân không tốt, chỉ bởi vì tưởng mạo của nàng và Đại Ngọc Nhi quá giống nhau, Đa Nhi Cổn có lẽ sẽ vì gương mặt này của Tú Trân mà giao động, nhưng Đa Đạc tuyệt đối sẽ không. Nghĩ tới hình ảnh Đa Đạc và Tú Trân, gương mặt y như Đại Ngọc Nhi, hai người nhìn nhau tình ý kéo dài, đừng nói nàng, chỉ sợ Đa Đạc cũng không thể nào tiếp nhận. Buổi tối, Đa Đạc trở về, trên mặt còn mang theo tức giận, tuy rằng lúc đối mặt với Tiểu Ngọc Nhi hắn đã đem toàn bộ tức giận thu liễm, nhưng Tiểu Ngọc Nhi rất sắc bén nhận ra được tâm tình của Đa Đạc không vui. Vì thế nàng liền âm thầm phái người đi hỏi thăm một chút, rốt cuộc cũng biết Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn bởi vì cắt đi mái tóc mà bị Hào Cách và A Cổ Lạp trào phúng, Hoàng Thái Cực răn dạy. Yến hội đang tốt đẹp lại biến thành khởi binh vấn tội. Tiểu Ngọc Nhi vừa oán giận cũng đồng thời vì sơ ý của mình mà ảo não. Đêm đó, nàng liền cắt xuống một bó tóc to, bện lại thành mái tóc, khiến cho Đa Đạc một trận kinh hỉ. Đem mái tóc của mình cột lại trên tóc của Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi cười nói: "Người Hán đều nói vợ chồng kết tóc se duyên, hiện giờ chúng ta cũng giống như vậy." Đa Đạc cũng mỉm cười: "Chúng ta vốn là chính là vợ chồng, kết hay không kết thì nàng cũng là thê tử của ta." Đa Đạc như trảm đinh chặt sắt nói: "Về sau, Đa Đạc ta cho dù mất đầu, cũng tuyệt sẽ không mất tóc!" Tiểu Ngọc Nhi ở phía sau hắn cười đến ngọt ngào. Thời gian kế tiếp, nếu Đa Đạc không ở trong nhà, Tiểu Ngọc Nhi sẽ thường xuyên đến trò chuyện với Tú Trân, bởi vì Đỗ Lặc Mã cũng sắp lâm bồn, cho nên không thể thường xuyên tới chơi, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn luôn đều đặn đến thăm nàng. Sau đó lại đến phiên Tiểu Ngọc Nhi, bụng của nàng càng lúc càng lớn, Tiểu Ngọc Nhi cơ bản trừ ngày mười lăm hàng tháng sẽ đến chùa dâng hương thì căn bản là không hề ra khỏi cửa. Trong khoảng thời gian này, Đỗ Lặc Mạ cũng thuận lợi sinh hạ một tiểu cách cách cho Đa Nhĩ Cổn, bởi vì nữ nhi của Đa Nhĩ Cổn đặc biệt tích cười, hơn nữa lúc nàng cười rộ lên cực kì đáng yêu, giống như một đóa hoa xinh đẹp, cho nên vào tiệc đầy tháng của nữ nhi, hắn liền đặt tên cho con là Kỳ Kỳ Cách. Mà sau khi có Kỳ Kỳ Cách, Đa Nhĩ Cổn kia quả thực là hận không thể mỗi ngày đều ngây ngốc ở nhà, hảo hảo chiếu cố cho thê tử cùng với nữ nhi vừa ra đời. Tức giận với chuyện Hoàng Thái Cực không cho hắn đi đánh giặc đã tiêu tán toàn bộ, nếu hiện tại Hoàng Thái Cực mà phái hắn đi đánh giặc, nói không chừng hắn còn muốn liều mạng với Hoàng Thái Cực một phen. Tiểu Ngọc Nhi cũng đi thăm Đỗ Lặc Mã, tuy rằng lúc này Đỗ Lặc Mã vẫn đang ở cữ, nhưng nàng so với bất kì thời điểm nào cũng xinh đẹp hơn rất nhiều, bởi vì tâm của phu quân nàng đối với người kia rốt cuộc đã lặng xuống. Về chuyện này, Tiểu Ngọc Nhi cũng rất vui vẻ. Còn Đa Đạc, sau khi hắn dự tiệc đầy tháng của chất nữ trở về, liền không ngừng trông ngóng nhìn về bụng của Tiểu Ngọc Nhi, âm thầm khẩn cầu trong bụng của nàng cũng là một tiểu nữ nhi, Đa Đạc trở nên như vậy cũng bởi vì Đa Nhĩ Cổn suốt ngày ở trước mặt hắn nói nữ nhi của mình có bao nhiêu đáng yêu, nho nhỏ xinh xắn như tiểu tinh linh. Tiểu Ngọc Nhi cũng không thèm để ý đến sự ngây thơ của hai huynh đệ bọn họ, chỉ chuyên tâm dưỡng thai, hy vọng đến lúc đó có thể sinh ra một tiểu bảo bảo khỏe mạnh mập mạp trắng trẻo. Lần đầu, Tiểu Ngọc Nhi vẫn theo lẽ thường đến Phổ Tể Tự dâng hương, lần này đồng hành còn có Tú Trân. Tú Trân thân là người Hán, tất nhiên là thập phần vui mừng khi có thể nhìn thấy miếu thờ Bồ Tát. Vì vậy hầu như mỗi lần Tiểu Ngọc Nhi đi dâng hương, nàng cũng sẽ cùng đi theo. Mà hiện tại vì Tiểu Ngọc Nhi mang thai, cho nên cũng không có qua đêm ở chùa, sau khi thắp hương xong, nàng liền an phận lên xe ngựa hồi phủ. Trên đường trở về, Tú Trân nhìn thấy một tửu lâu do người Hán mở, rất tò mò muốn vào xem một chút, vì vậy Tiểu Ngọc Nhi liền cũng phân phó xa phu dừng lại, sau đó cũng theo Tú Trân vào gian tửu lâu kia ngồi. Dù sao cũng đã gần giữ trưa, các nàng nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Bởi vì thân phận của Tiểu Ngọc Nhi, cho nên tiểu nhị mang theo Tiểu Ngọc Nhi lên nhã gian ở lầu hai, nhã gian là ba mặt tường, trước có lan can bị bình phong che khuất, phía dưới đang biểu diễn nhào lộn. Như vậy, Tiểu Ngọc Nhi bọn họ có thể nhìn thấy biểu diễn ở dưới lầu mà không sợ bị người khác quấy rầy. Tiểu Ngọc Nhi để Tú Trân gọi một ít điểm tâm thích ăn và trà, sau đó lẳng lặng mà nghe tiên sinh dưới lầu kể chuyện Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc như thế nào đả bại quân Minh. Tiên sinh kia nói năng dõng dạc, không chỉ câu chuyện mà tình cảm đặt vào cũng rất mạnh liệt mênh mông, thường dừng lại ở những chỗ quan trọng nhất, khiến cho mọi người mong chờ, tiên sinh kia vỗ án một cái, đem câu chuyện phía sau kể tiếp trọn vẹn, khiến cho cả sanh đường vỗ tay khen ngợi. Nghe được âm thanh vọng lại của những người phía dưới, Tiểu Ngọc Nhi không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, trong lòng thầm nghĩ, lời tiên sinh này kể thật sự không sai, chẳng qua là có chút khuyếch đại, nói chiến công của Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc quả thực là chưa ai từng có. Tú Trân cũng cười nói: "Thập tứ gia và thập ngũ gia thật không hổ là đại anh hùng của toàn thể dân chúng trong kinh đô." "Tú Trân quá khen rồi." Tiểu Ngọc Nhi cười nhấp một hơi trà xanh. Chợt nghe thấy dưới lầu có người cao giọng nói: "Kể chuyện! Có một chút chuyện về thập tứ gia và thập ngũ gia, vô cùng phấn khích!" Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy ngẩn người, sau đó lại nghe thấy người nọ tiếp tục nói: "Cũng có chút chuyện kể về đương kim Đại Hãn!" Tiểu Ngọc Nhi thầm nghĩ một hồi, để cho Cao Oa đi xuống dưới lầu xem thử người kể chuyện là ai, Cao Oa nhìn thoáng qua, vội vàng xoay người lại, sắc mặt đã muốn chuyển xanh. Sau đó nàng ở bên tai Tiểu Ngọc Nhi nhẹ giọng nói: "Là Ngao Bái đại nhân, còn có cả Đại Hãn." Tiểu Ngọc Nhi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, "Ngươi xác định?" Cao Oa khẳng định mà gật gật đầu. Sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi cũng nhất thời chuyển xanh, khẩn trương cắn môi dưới, việc này mà truyền ra ngoài lại còn truyền vào tai Hoàng Thái Cực, hắn không chừng còn sẽ càng thêm kiêng kị hai huynh đệ bọn họ. Quả nhiên, người ở dưới lầu bắt đầu kể chuyện về Hoàng Thái Cực, chuyện kể về mấy thứ linh tinh như Hoàng Thái Cực sẽ lập ai làm phúc tấn, v.v... Ngồi một lát mọi người lập tức cảm thấy không thú vị, chung quanh tán đi. Cũng chỉ còn lại tiên sinh kể chuyện xấu hổ cười nhìn Hoàng Thái Cực và Ngao Bái, mà thần sắc trên mặt Hoàng Thái Cực lại vô cùng lạnh nhạt, không nhìn ra được rốt cuộc là vui hay giận. Hoàng Thái Cực buông quạt trong tay xuống, tính xoay người rời đi, lại nghe thấy một đạo thanh âm thanh thúy của nữ tử truyền đến, Hoàng Thái Cực bật người kinh ngạc nhìn trên lầu, nhưng trên lầu lại bị bình phong che lại, Hoàng Thái Cực nhìn cũng không thể phân biệt được là ai, nhưng âm thanh này Hoàng Thái Cực vừa nghe liền biết là của người nào. Tú Trân và Cao Oa cũng rất kinh ngạc khi thấy Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên lên tiếng, Tiểu Nhọc Nhi cũng ảo não nhíu mày, nhưng đã lên tiếng nên nàng cũng không thể lùi bước. Chỉ đành phải tiếp tục kiên trì nói: "Vị tiên sinh kia nếu muốn nghe chuyện của Đại Hãn, không bằng để tiểu nữ đến kể cho ngài một câu chuyện được không." Ngao Bái cũng giật mình mà nhìn lên trên lầu, vừa định muốn nói gì đó, đã bị Hoàng Thái Cực ngăn lại. Hoàng Thái Cực nhìn trên lầu, lộ ra một tia tươi cười nghiền ngẫm, tiện đà cất cao giọng nói: "Chúng ta chăm chú lắng nghe." Hoàng Thái Cực đột nhiên ra tiếng, càng khiến cho Tiểu Ngọc Nhi có chút hoảng hốt. Suy nghĩ nửa ngày, trong đầu rất nhanh đã hiện lên một câu chuyện về Hoàng Thái Cực, nhưng mà rất nhiều chi tiết ngay cả nàng cũng không biết, tiếp tục suy nghĩ một chút, Tiểu Ngọc Nhi chỉ đành đem chuyện lúc trước đã từng xảy ra ở thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm kể ra, cuâ chuyện về một người anh hùng cứu từng nàng và Đại Ngọc Nhi, nhưng lại dùng một cái tên khác. Từ từ nghe xong câu chuyện, Hoàng Thái Cực nhìn lên lầu ý cười càng sâu, mà tiên sinh kể chuyện lại vội vàng nói: "Đại Hãn quả thực anh dũng, không hổ là Đại Hãn của chúng ta, có Đại Hãn, chính là phúc phận của Đại Kim, của con dân chúng ta!" Kể xong câu chuyện, Tiểu Ngọc Nhi cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó thanh âm cũng không còn khẩn trương như trước: "Người kể chuyện, ngươi cũng phải nhớ kĩ câu chuyện này, về sau kể cho con dân Đại Kim nghe, để bọn họ biết, Đại Kim cường thịnh như vậy không phải chỉ vì có Thập tứ gia và Thập ngũ gia, mà còn vì có một vị anh hùng anh minh quả quyết như Đại Hãn.” "Vâng, tiểu nhân biết." Người kể chuyện vội vàng đáp ứng. Tiểu Ngọc Nhi hoàn toàn trầm tĩnh lại, chỉ cần có kết quả này là đủ rồi, chỉ mong Hoàng Thái Cực nghe được sẽ không quá mức chú ý tới. Hoàng Thái Cực nghe xong câu nói này của nàng, vui sướng trong mắt càng đậm, sau đó hắn cũng hỏi: "Cô nương cũng cảm thấy, có vị Đại Hãn này là phúc của Đại Kim?" "Tất nhiên!" Tiểu Ngọc Nhi lập tức đáp. "Có lời này của cô nương, tin tưởng rằng sau khi Đại Hãn nghe được, nhất định ngài sẽ không phụ kì vọng của cô nương, ngài sẽ ra sức khiến cho Đại Kim càng thêm phồn vinh hưng thịnh." ánh mắt Hoàng Thái Cực sáng quắc nhìn về bóng dáng xinh đẹp phía sau bình phong nói, ngữ khí kiên định tự tin. Mà Tiểu Ngọc Nhi chỉ cười gượng hai tiếng cũng không nói nữa. Sau đó nàng ở nhã gian trong ngồi hồi lâu, xác định bên dưới đã không có thân ảnh của Hoàng Thái Cực, mới dám xuống lầu. Tuy là không biết Hoàng Thái Cực có nghe ra được người nói chuyện là nàng hay không, nhưng chỉ cần Hoàng Thái Cực không chú ý đến Đa Đạc, nàng liền an tâm hơn nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]