Khi Hoàng Thái Cực ôm Hải Lan Châu trở về, thị nữ của Hải Lan Châu đang lo lắng đi tới trước cửa, vừa nhìn thấy Hoàng Thái Cực tự mình ôm Hải Lan Châu trở về, nhất thời kinh ngạc không biết nên làm gì, đang định cúi người hành lễ, nhưng lại bị Hoàng Thái Cực ngăn cản.
Hoàng Thái Cực tiến nhanh vào phòng ôm Hải Lan Châu đặt lên giường lớn, mới vừa buông lỏng tay, Hải Lan Châu liền bật người nắm chắc tay áo hắn: “Đừng đi!"
Hoàng Thái Cực nhẹ nhàng trấn an nói: "Ta không đi, ta ở nơi này với nàng."
Hải Lan Châu lộ ra một nụ cười an tâm, sau đó nắm lấy tay áo của Hoàng Thái Cực, nghiêng người nằm xuống, cho dù mắt chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhìn hắn, trong mắt tràn ra ý cười xinh đẹp.
Nhìn thấy Hải Lan Châu như vậy, Hoàng Thái Cực vừa cảm thấy thú vị, cũng thấy nàng thực đáng thương. Vì thế, hắn nhẹ nhàng cầm tay Hải Lan Châu, ôn nhu nói: "Nhanh đi ngủ, ta ở ngay bên cạnh nàng."
Hải Lan Châu thuận theo nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài rũ xuống, ở khóe mắt cong cong, bên miệng cũng hiện lên tươi cười có chút trẻ con. Điều này khiến cho Hoàng Thái Cực không tự giác nhớ tới lúc trước, Tiểu Ngọc Nhi say đến mơ hồ, nằm ở trong lòng hắn, vẻ mặt của bọn họ giống nhau như đúc.
thần sắc ôn nhu trong mắt Hoàng Thái Cực càng sâu.
Rất nhanh, Hải Lan Châu liền nặng nề ngủ say. Mà Hoàng Thái Cực cũng hơi buông lỏng bàn tay vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngoc-nhi-trong-sinh/754101/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.