Ngày tiếp theo, khi trời sáng không lâu, Đa Đạc mới vừa hạ triều liền vội vàng tiến đến Phổ Tể Tự. Lúc này, đại khái bởi vì thời gian còn sớm, đại môn Phổ Tể Tự lúc này còn chưa mở, vì thế Đa Đạc liền đợi ở trước cửa chùa, trong tay còn cầm theo túi giấy dầu, bên trong vẫn còn toả ra hơi nóng, không khó để người khác đoán ra bên trong là cái gì. Đêm qua mưa to một hồi, khiến cho thời tiết hiện tại âm u, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi cười rộ lên khi nhìn thấy thứ này, Đa Đạc không tự giác nhấc lên khóe miệng, tâm tình rất tốt. Đại khái đợi một lúc lâu, vẫn không có thấy Tiểu Ngọc Nhi từ chùa đi ra, Đa Đạc có chút sốt ruột, chẳng lẽ là tối hôm qua đã đi rồi? Nhưng là chưa tới một phút sau, một chiếc xe ngựa lắc lư đi đến, Đa Đạc nhận ra được, đó là xe ngựa của Tiểu Ngọc Nhi. Lúc này, tâm tình lo lắng của Đa Đạc mới giảm xuống, lúc này xe ngựa mới đến, vậy Tiểu Ngọc Nhi vẫn còn chưa đi. Quả nhiên, chỉ chốc lát, Tiểu Ngọc Nhi được Cao Oa nâng ra, đi từ từ ra khỏi chùa, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi lại không chú ý tới Đa Đạc, thản nhiên đi tới trước xe ngựa, ánh mắt còn có chút mơ hồ, đại khái là còn chưa có tỉnh ngủ. Đa Đạc đi đến trước mặt, gọi lại Tiểu Ngọc Nhi đang chuẩn bị lên xe ngựa: "Cô nương!" Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại đi, liền thấy Đa Đạc đang cưỡi ngựa, sửng sốt: "Ngươi sao lại ở đây?" Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc liền biết nàng cũng không cho rằng lời nói của mình ngày hôm qua là thật, liền lặp lại: "Hôm qua ta đã nói, về sau cô nương nếu tới đây dâng hương lễ Phật, Đa Đạc nhất định sẽ hộ tống cô nương an toàn trở về, Đa Đạc ta nói được thì làm được." "Ngươi cũng không cần phải làm như vậy..." Tiểu Ngọc Nhi còn muốn khuyên nhủ, nhưng là Đa Đạc đã cưỡi ngựa đi đến phía sau xe ngựa các nàng, một bộ dáng bất động như muốn nói, nếu nàng không đáp ứng thì hắn sẽ không trở về. Tiểu Ngọc Nhi thở dài, hắn thích như thế nào thì liền như thế đấy đi, dù sao có một bối lặc gia bảo hộ, nàng cũng không chịu thiệt. Thấy Tiểu Ngọc Nhi không nói thêm gì nữa, Đa Đạc lúc này mới đột nhiên nhớ tới trong tay mình còn cầm một túi giấy dầu. Hắn cưỡi ngựa đến chỗ cửa sổ, sau đó gõ lên vách tường xe. Tiểu Ngọc Nhi nghe thấy tiếng, xốc màn xe lên, không hiểu nhìn Đa Đạc: "Làm sao vậy?" "Cầm." Đa Đạc trực tiếp đem giấy dầu túi đưa tới tay Tiểu Ngọc Nhi, sau đó quay ngựa ra sau. Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước. Tiểu Ngọc Nhi nhìn túi giấy dầu trong ngực có chút xuất thần, Cao Oa ở một bên ngược lại chủ động đem túi giấy dầu mở ra, sau đó cảm thán nói: "Oa, là bánh bao, thơm quá a, Cách Cách." Tiểu Ngọc Nhi nhìn thoáng qua, bên trong đích thật là bánh bao. Tiểu Ngọc Nhi cầm lấy một cái, tuy rằng bánh bao không còn nóng, nhưng sờ lên vẫn có chút ấm áp, đó có thể thấy được, sáng sớm Đa Đạc liền đi mua thứ này, hơn nữa còn đợi đến khi nàng xuất hiện. Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy ấm áp, sau đó cắn một miếng bánh bao, lại phát hiện bánh bao này cũng không phải bánh bao thị heo của Trung Nguyên, mà là bánh bao thịt dê người Mông Cổ thích ăn. Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt một chút. Cao Oa thấy Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, liền không hiểu hỏi: "Cách Cách, làm sao vậy? Là bánh bao này rất khó ăn sao?" "A, không." Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại cười cười, "Ăn thật ngon, Cao Oa, ngươi thử xem." "Ân! Cám ơn Cách Cách." Cao Oa cao hứng nheo mắt lại, sau đó cầm lấy một cái trực tiếp nhét vào miệng, cuối cùng thỏa mãn phát ra cảm thán: "Cách Cách, cái này ăn thật ngon a, so với những cái lúc trước chúng ta ăn ở thảo nguyên còn ngon hơn." "Vậy ngươi ăn nhiều một chút." Tiểu Ngọc Nhi cười cười, sau đó cũng bắt đầu ăn tiếp. Ăn đến no nhưng bánh bao vẫn còn lại rất nhiều, Tiểu Ngọc Nhi liền ngăn Cao Oa đang còn muốn tiếp tục chiến đấu thêm mấy cái bánh nữa. Cao Oa không hiểu nhìn nàng. Nhưng Tiểu Ngọc Nhi không để ý nàng, mà là trực tiếp đem mành xốc lên, ra hiệu với Đa Đạc vẫn luôn ở phía sau. "Cô nương, có chuyện gì?" Đa Đạc tiến lại, hỏi. Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp đem gói to đưa cho hắn. Đa Đạc ngẩn người, sau đó giải thích: "Cô nương, đây là thức ăn ta đặc biệt mua cho ngươi..." Còn chưa nói xong, liền bị Tiểu Ngọc Nhi chặn lại: "Ta biết!" "Vậy ngươi?" Đa Đạc kinh ngạc nhìn nàng. "Những thứ này ta ăn không vô, cho nên ngươi cầm về đi." Tiểu Ngọc Nhi có chút không kiên nhẫn nói, nhưng thần sắc không tự nhiên trong mắt đã bán đứng nàng. Sau đó không đợi Đa Đạc kịp phản ứng, liền trực tiếp đem giấy dầu túi nhét vào trong tay Đa Đạc, sau đó buông mành xuống. Mới đầu Đa Đạc có chút mất mát, nhưng lập tức tươi cười, mở túi ra cầm bánh bao bên trong, cắn một miếng to hơn phân nửa cái bánh, tuy rằng bánh bao đã nguội, nhưng Đa Đạc lại cảm thấy bánh bao này quả thực còn ấm đến khảm vào tim của hắn. Tiểu Ngọc Nhi ngồi trong xe ngựa trên mặt còn là có chút xấu hổ, nàng không muốn thừa nhận bản thân mình đột nhiên quan tâm đến tình huống của Đa Đạc, hắn có ăn hay không có quan hệ gì với nàng a. Cao Oa ở một bên cười cười mờ ám nói: "Cách Cách, tên công tử kia đối với ngài thật tốt, tuy rằng hắn hại ngài bị trật chân, nhưng vẫn có thể xem là một nam tử hán có khả năng đảm đương." Ngẫm lại biểu hiện sau khi Đa Đạc khiến nàng bị thương, Tiểu Ngọc Nhi tán thành mà gật gật đầu, tuy rằng Đa Đạc có thể là người tùy tiện một chút, ít nói một chút, nhưng hắn làm người quả thực chính trực, cũng không từ chối trách nhiệm. Thấy Tiểu Ngọc Nhi gật đầu, trong lòng Cao Oa trộm nở nụ cười, tiếp tục nói: "Nhưng mà a, sao lại tốt quá như vậy, dù sao hôm qua chỉ cần đưa thuốc cũng đủ rồi, nhưng là hôm nay không chỉ muốn hộ tống Cách Cách hồi cung, còn đặc biệt vì Cách Cách mà mua đồ ăn Mông Cổ đến để dỗ Cách Cách vui vẻ, ta thấy, vị công tử kia nhất định là đã thích Cách Cách ngài." "Ngươi đừng nói hưu nói vượn!" Sau khi nói xong, Tiểu Ngọc Nhi có chút sững sờ, chưa tính đến lời nói nghiêm nghị phản bác Cao Oa, chỉ cần bộ dáng nghiêm túc bây giờ của nàng đã dọa cho Cao Oa giật mình, ngốc lăng. Tức giận nói xong, Tiểu Ngọc Nhi có chút xấu hổ nghiêng đầu. Một hồi sau, Cao Oa mới nhè nhẹ hỏi: "Cách Cách, ngài... tức giận sao?" "Không có." Tiểu Ngọc Nhi có chút ngượng ngùng, cuối cùng chậm rãi nói: "Chính mà, mấy lời như vậy về sau chỉ có thể nói giỡn với một mình ta thôi, nếu truyền ra ngoài, thì thanh danh của ai cũng sẽ không dễ nghe." "Vâng." Cao Oa thấp giọng đồng ý. Sau đó hai người sẽ không nói gì nữa, trong xe ngựa yên lặng hồi lâu, đột nhiên xe ngựa dừng lại, dọa Tiểu Ngọc Nhi và Cao Oa giật mình. "Làm sao vậy?" Tiểu Ngọc Nhi ổn định thân mình, vội giương giọng dò hỏi. Xa phu lập tức trả lời, nói: "Cách Cách, đêm qua mưa to một hồi, đường đều trở nên lầy lội không dễ đi, hiện tại bánh xe bị kẹt ở vũng bùn, không di chuyển được nữa." "Vậy phải làm sao bây giờ?" Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày. "Cách Cách yên tâm, nô tài lập tức đi đẩy xe, đem xe đẩy ra ngoài." Bất quá một hồi sau, Tiểu Ngọc Nhi cũng chỉ cảm giác được xe một trước một sau qua lại, sau đó lại nghe thấy Đa Đạc giương giọng cùng giúp đỡ, kết quả là biên độ rung lắc càng lúc càng lớn, nhưng xe một chút cũng không được đẩy ra. Tiểu Ngọc Nhi ở bên trong bị lắc lư đến độ muốn nôn ra, mới nghe được xa phu nói: "Cách Cách, mời ngài trước xuống xe, nô tài và thập ngũ gia tiếp tục đẩy xe." Tiểu Ngọc Nhi vội nhờ Cao Oa nâng xuống xe ngựa, lần này xuống mới nhìn thấy, xe ngựa chính xác là bị kẹt lại rất sâu, cả xe ngựa đều đang nghiêng về một phía, hơn nữa này xe ngựa nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chỉ bằng hai người thật đúng là khó khăn đẩy ra. Cao Oa Một bên đột nhiên ghé vào tai Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng hỏi: "Cách Cách, vừa mới rồi xe phu này kêu vị công tử kia là thập ngũ gia, chẳng lẽ hắn là?" "Ân, là hoàng đệ của Đại Hãn, thập ngũ bối lặc, Đa Đạc." Tiểu Ngọc Nhi gật đầu thừa nhận, bởi vì xa phu này cũng là tiểu thái giám hậu cận trong hoàng cung, nhận ra Đa Đạc cũng không phải việc ngạc nhiên gì. "A?" Cao Oa hút một hơi lãnh khí, "Lúc trước nô tỳ mắng hắn như vậy..." Nghĩ đến bộ dáng ngày đó Cao Oa với Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi liền nhịn không được xì cười một tiếng, nha đầu kia dám hung hăng trừng Đa Đạc như vậy, một chút cũng là không biết thân phận Đa Đạc, nhưng là hiện tại đã biết, tất nhiên nghĩ đến mà sợ. Tiểu Ngọc Nhi nhịn không được đùa nàng: "Đúng vậy, ngươi còn mắng thân đệ đệ của Đại Hãn, cũng coi như lớn mật." Vẻ mặt Cao Oa cầu xin, đáng thương nhìn Tiểu Ngọc Nhi. Tiểu Ngọc Nhi bỡn cợt nhìn Cao Oa một cái, nhưng là trong lòng cũng hiểu được, tuy rằng ngày đó Cao Oa mắng Đa Đạc đích xác là lớn mật, nhưng lúc ấy Đa Đạc không cùng nàng so đo, hiện tại lại càng không để ý. Tiểu Ngọc Nhi giương mắt đi nhìn thoáng qua Đa Đạc vẫn đang còn đẩy xe ngựa. Lúc này, cho dù thời tiết vẫn râm mát như cũ, nhưng Đa Đạc đã một đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn là thực chăm chú phối hợp cùng xa phu, cố gắng đem xe ngựa đẩy ra. Tựa hồ là cảm giác đến tầm mắt Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc cũng xoay đầu lại, nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái. Thấy Tiểu Ngọc Nhi đang theo dõi hắn, hắn lập tức lộ ra tươi cười, trên tay càng thêm dùng sức. Nhìn thấy nụ cười của hắn, Tiểu Ngọc Nhi vội vàng nghiêng đầu. Ước chừng thời gian qua một nén nhang, xa phu đã sớm mệt lả, không thể tiếp tục gắng sức đành đứng ở một bên thở dốc, chính là lúc này Đa Đạc đột nhiên mãnh liệt phát lực, đem xe ngựa kia đẩy đi ra. Tiểu Ngọc Nhi và Cao Oa ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm, xa phu kia cũng rất bội phục, không ngừng vuốt mông ngựa nói, không hổ là thập ngũ gia, sức lực như vậy, quả không phải của người thường a. Đa Đạc không quá mức để ý tới xa phu, tùy tiện lau mồ hôi, bước đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi: "Cô nương, xe ngựa đã được đẩy ra, ngươi lên xe đi." Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, đi được một nửa, lại ngừng lại, sau đó lại tiến đến trước mặt Đa Đạc. "Làm sao vậy?" Đa Đạc không hiểu hỏi. Tiểu Ngọc Nhi như trước không nói chuyện, mà là lấy ra một cái khăn tay, sau đó lại trở lên xe ngựa. Ngồi trên lưng ngựa, Đa Đạc vẫn luôn cúi đầu nhìn khăn tay kia, khăn tay thực mộc mạc, trừ bỏ bên phải thêu hai đóa hoa nhỏ, cũng không còn gì khác, hơn nữa hoa nhỏ thêu lên thật vụng về, có thể thấy rõ đây không phải là người thường xuyên chạm vào kim chỉ, nhưng Đa Đạc lại càng nhìn càng vui mừng, đây là hắn lần đầu tiên hắn nhận được lễ vật từ Tiểu Ngọc Nhi, tuy rằng cũng không tính là lễ vật, nhưng là Đa Đạc cũng rất thoải mái. Thẳng đến khi trời bắt đầu đổ mưa phùn, Đa Đạc một chút cũng không nỡ để khăn bị mưa làm ướt, lúc này mới lưu luyến không rời đem khăn tay cất vào trong ngực, cất giữ thật tốt. Xe ngựa chậm rãi đi vào ngã tư đường náo nhiệt của kinh đô, sau đó lại chậm rãi trở nên yên ắng, nhìn con dường lớn ngày thường mình rất quen thuộc này, Đa Đạc nghi hoặc nhíu mày, đây không phải là đường đi tới hoàng cung sao? Xe ngựa này đến đây đến để làm gì? Đa Đạc không hiểu hỏi xa phu: "Ai, ngươi có phải đi lầm đường hay không, đây là đường đi tới hoàng cung mà?" Kia xa phu đảo kinh ngạc nhìn Đa Đạc, "Bẩm thập ngũ gia, đây đích thật là đường đi tới hoàng cung." "Các ngươi muốn đi hoàng cung?" Đa Đạc mở to hai mắt nhìn. Vẫn luôn nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Tiểu Ngọc Nhi vén mành lên, sửa lại cho đúng:"Không phải đi hoàng cung, mà là hồi hoàng cung." "Hồi, hoàng, cung." Đa Đạc lặp lại ba chữ kia, cuối cùng mới phản ứng kịp: "Người thân thích của cô nương ở trong hoàng cung?" Thấy hắn phản ứng chậm chạp, Tiểu Ngọc Nhi nhịn không được cười, sau đó gật gật đầu: "Đúng vậy, thập ngũ bối lặc." "Vậy ngươi là..." Đa Đạc như cũ vẫn không kịp phản ứng, thân phận Tiểu Ngọc Nhi rốt cuộc là gì. "Ân, cô cô ta là đại phúc tấn, biểu tỷ ta là người trong lòng ca ca ngươi." Tiểu Ngọc Nhi hảo tâm nhắc nhở nói. Đa Đạc nghĩ nghĩ, trong thoáng chốc, hắn hình như đã nghe người ta đề cập qua có hai vị cách cách từ Khoa Nhĩ Thấm thường đến kinh đô thăm Đại Phúc Tấn, nhưng mà ca ca chỉ thường nhắc tới Ngọc tỷ tỷ, khiến cho hắn tưởng rằng chỉ có một, không thể tưởng được người kia dĩ nhiên là nàng. Đa Đạc sửng sốt, một hồi lâu lại không hiểu hỏi: "Vậy tại sao cô nương lại nói cô nương không biết Ngọc tỷ tỷ." "Đùa ngươi một chút không được sao?" Tiểu Ngọc Nhi tức giận nói, câu hỏi đó, nàng lẽ ra đã trả lời thật, nhưng mà trực giác nếu nàng trả lời nàng là biểu muội Đại Ngọc Nhi, Đa Đạc này khẳng định sẽ cho nàng thêm một câu, quả nhiên bộ dạng thật giống như Ngọc tỷ tỷ, cho nên nàng không trả lời thật, ai biết Đa Đạc có phải sẽ nói ra thêm lời nào khiến cho nàng càng thêm tức giận không chứ. Đa Đạc nghẹn lời. Xe ngựa một dường đi thẳng đến cửa tây của hoàng cung rồi dừng lại, Tiểu Ngọc Nhi xuống xe ngựa, Đa Đạc lúc này mới mở miệng hỏi: "Cái kia, tên của cô nương là gì?" Tiểu Ngọc Nhi dừng lại, sau đó xoay người cười nói: "Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Bảo Âm, đương nhiên ngươi cũng có thể giống như mọi người gọi ta là Tiểu Ngọc Nhi." "Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Bảo Âm..." Đa Đạc thấp giọng nhắc lại. Tiểu Ngọc Nhi không để ý nhiều như vậy, một đường tiến vào hoàng cung, Cao Oa bên người không hiểu nói: "Cách Cách, sao đột nhiên ngài lại nói ra tên của ngài?" "Tên ta vốn là như vậy, không phải sao?" Tiểu Ngọc Nhi thấp giọng nói, Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Bảo Âm mới là tên thật của nàng, nhưng mà tên này không gọi đã lâu, năm tháng qua đi, người khác cũng dần dần quên mất, chỉ thủ nhi đại chi* đặt một tên giống giống với Đại Ngọc Nhi là Tiểu Ngọc Nhi. Bất quá, nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại nói cho người kia biết tên thật của nàng. [*] Thủ nhi đại chi: người hoặc sự vật nào đó thay cho người hoặc sự vật khác. ......... Vừa mới trở lại chỗ ở của mình, Tiểu Ngọc Nhi liền thấy trên bàn đặt một đống lễ vật, Tiểu Ngọc Nhi không hiểu hỏi cung nhân hầu hạ: "Những lễ vật này từ đâu tới?" "Hồi Cách Cách, là Trại Tang bối lặc mang đến đây, những thứ này là lễ vật bối lặc tặng ngài." "Dượng đến đây?" Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, lập tức nghĩ tới có thể Trại Tang đã tới thăm Triết Triết, nhân tiện nói: "Ngươi có biết hiện tại dượng đang ở đâu không?" "Dạ, Trại Tang bối lặc đến chỗ của đại phúc tấn, hiện tại đã đi thăm Đại Ngọc Cách Cách." "Phải không?" Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu suy nghĩ, vẫn là lập tức đến chỗ của Đại Ngọc Nhi. Tuy rằng nới ở của Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi cách nhau cũng không xa, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn là đi tương đối nhanh, trên không trung có vài hạt mưa nhỏ, Tiểu Ngọc Nhi trong lúc bước xuống bậc thang, có chút không cẩn thận, chân vấp phải chậu hoa, mắt thấy sẽ té ngã trên đất, may mắn một đôi bàn tay đúng lúc đỡ được hông của nàng, giúp cho nàng may mắn thoát khỏi. Tiểu Ngọc Nhi kinh hồn vỗ vỗ ngực, nhưng khi vừa nhìn thấy người đỡ lấy nàng là ai, lại lập tức bị kinh hách, vội vàng rời khỏi ôm ấp của Hoàng Thái Cực, Tiểu Ngọc Nhi có chút quẫn bách, nhưng vẫn lập tức hành lễ nói: "Tham kiến Đại Hãn, lúc nãy là Tiểu Ngọc Nhi lỗ mãng, mong Đại Hãn thứ tội." "Không sao." Hoàng Thái Cực cười cười, sau đó đưa tay muốn nâng nàng dậy, nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi né tránh, trên mặt hắn nhất thời có chút xấu hổ, nhưng là rất nhanh dời đề tài đi: "Con vội vã như vậy là muốn đi đâu?" "Hồi Đại Hãn, dượng đến kinh đô, nên Tiểu Ngọc Nhi liền muốn đi gặp người." Tiểu Ngọc Nhi cung kính hồi đáp. "Ân, cũng đúng, các ngươi chưa gặp mặt đã lâu." Hoàng Thái Cực gật gật đầu, "Vậy con đi trước đi, lát nữa ta lại tìm con." Dứt lời, Hoàng Thái Cực đã ly khai. Tiểu Ngọc Nhi vội gọi hắn lại: "Đại Hãn có việc gì hiện tại cứ nói với Tiểu Ngọc Nhi, không cần phải đợi đến sau khi Tiểu Ngọc Nhi gặp dượng trở về." Hoàng Thái Cực nhìn nàng một cái, sau đó gật gật đầu nói: "Cũng được." Hoàng Thái Cực nhìn thoáng qua phía sau, nhóm tiểu thái giám đi theo Hoàng Thái Cực lập tức tiến lên, trong tay còn cầm theo khay, mâm. "Nghe nói con thường xuất cung đi lễ Phật, cho nên ta đặc biệt tìm chút kinh Phật cho con. Còn có một chút điểm tâm của Khoa Nhĩ Thấm, nếu con thấy nhớ nhà, thì ăn nhiều một chút đi." Hoàng Thái Cực ôn nhu nói, sau đó còn không chờ Tiểu Ngọc Nhi đáp lại, đã trực tiếp phân phó những tiểu thái giám đem đồ vật kia đưa đến chỗ ở của nàng. Tiểu Ngọc Nhi chỉ biết kiên trì tạ ơn, Hoàng Thái Cực vừa lòng rời đi, nhưng không nghĩ đến, Hoàng Thái Cực vừa mới cất bước, Trại Tang lại tới. Lúc Tiểu Ngọc Nhi thấy Trại Tang, Trại Tang đang đứng ở đình nghĩ mát cách nàng không xa, cũng không biết đứng ở nơi đó đã bao lâu chưa, nhưng thần sắc nhìn Tiểu Ngọc Nhi có chút lạnh nhạt. Tiểu Ngọc Nhi áp chế bất an trong lòng, từ từ đi đến chỗ Trại Tang, "Dượng." Đối với hành lễ của Tiểu Ngọc Nhi, Trại Tang không lạnh không nhạt lên tiếng, sau đó trực tiếp vào đình nghỉ mát, sau đó lại gọi Tiểu Ngọc Nhi ngồi xuống, thuận tiện còn sai Cao Oa đi mất. Trầm mặc cả buổi, Trại Tang mới chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu Ngọc Nhi a, ngươi tới kinh đô đã bao lâu?" Không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi như vậy, Tiểu Ngọc Nhi tuy rằng cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn là đáp rất nhanh: "Hơn nửa năm." "Hơn nửa năm a." thanh âm Trại Tang có chút trôi nổi, nghe không ra là vui là giận: "Vậy ngươi đến kinh đô có vui không?" Không chắc tâm tư của hắn, Tiểu Ngọc Nhi đáp: "Rất vui, mỗi ngày đều có thể làm bạn với cô cô và Ngọc tỷ tỷ, Tiểu Ngọc Nhi rất vui vẻ." "Phải không?" Trại Tang câu môi, "Ta còn tưởng rằng ngươi vì có thể thân cận với Đại Hãn mà vui vẻ như vậy." "Không có loại chuyện này, dượng, ngài đừng hiểu lầm." Tiểu Ngọc Nhi vội vàng giải thích. "Hiểu lầm?" Trại Tang cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta mù sao? Chuyện vừa nãy ta đều nhìn nhìn thấy nhất thanh nhị sở**, nói! Ngươi từ khi nào có loại tâm tư này!" [**] Nhất thanh nhị sở: không bỏ sót gì. "Dượng! Tiểu Ngọc Nhi tuyệt không có ý nghĩ gì đối với Đại Hãn, vừa rồi con chỉ bị trượt chân một chút, Đại Hãn vừa vặn đỡ ta mà thôi." Tiểu Ngọc Nhi nói rành mạch, phi thường đường hoàng. "Vừa vặn đỡ ngươi?" Trại Tang hừ lạnh, "Vậy hắn đưa cho ngươi nhiều đồ vật như vậy là vì cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi ánh mắt lóe ra một chút, nhưng vẫn là lập tức đáp: "Có thể là bởi vì con đã từng giúp Đại Hãn chắn đao, Đại Hãn mới có thể tặng đồ cho con." Ánh mắt Trại Tang lạnh lùng quét mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi một lần, "Ngươi đối với Đại Hãn thật không có ý gì khác?" "Không có!" Tiểu Ngọc Nhi trảm đinh trặt sắt nói. "Vậy là tốt rồi." Trại Tang thu hồi lãnh ý của mình, sau đó tiếp tục nói: "Tin tưởng ngươi cũng biết tâm tư của ta và dì ngươi, lúc này dượng cũng phải nhắc nhở ngươi, làm việc của ngươi, không phải đồ của ngươi, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ." Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn: "Tiểu Ngọc Nhi hiểu được." Trại Tang vừa lòng gật đầu, "Hôm nay ta đã đề cập với Triết Triết ý muốn đưa Ngọc Nhi vào cung, thừa dịp khoảng thời gian này, ngươi cũng giúp đỡ Triết Triết, để Ngọc Nhi có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Hoàng Thái Cực, sau khi chuyện này thành công, dượng và dì ngươi tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi." "Tiểu Ngọc Nhi đã biết, Tiểu Ngọc Nhi nhất định sẽ hết sức giúp dì dượng đạt thành tâm nguyện." Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu nói. Lúc này Trại Tang mới lộ ra tươi cười, "Hảo hài tử! Lời lúc nãy của dượng có chút nặng nề, ngươi cũng đừng để trong lòng, phải biết, dượng cũng thương ngươi." "Vâng, Tiểu Ngọc Nhi hiểu được." Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu thấp hơn. Trấn an vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngọc Nhi, Trại Tang lúc này mới chậm rãi rời đi. Mà Tiểu Ngọc Nhi vẫn luôn ngồi trong đình nghỉ mát, thật lâu, thật lâu sau, mặc cho hốc mắt phiếm hồng, nước mắt đảo quanh nhưng Tiểu Ngọc Nhi cũng không có rơi một giọt nước mắt...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]