Cũng may khinh cônglà môn tôi yêu thích nhất, cũng chú tâm học nhất nên chỉ chốc lát tôi đã bay ra khỏi Lục gia trang. Một đường bay thẳng vào khu rừng gần đó, đến khi trốn lên một cây cổ thụ cao, không thấy có ai đuổi theo mới thở một hơi nhẹ nhõm. Trong lòng vừa tiếc không xem được màn đấu võ giữa TiểuLong Nữ và Kim Luân pháp vương, không thể ở lại tiếp tục dự Anh HùngYến, lại vừa lo lắng không biết lúc nãy Lục Quán Anh có nhận ra mình hay không, không biết hắn có nói linh tinh hay không, nếu chẳng may hắn nói linh tinh, để sư phụ biết được, vậy chẳng phải tôi chết chắc sao, chặcchặc, sao này phải cẩn thận một chút mới được.
Mà nói đi nói lạicũng tại cái tội ham mê nam sắc hại, nếu không đâu đến nỗi bị thương ởtay còn chạy trối chết chứ. Không nhắc thì thôi, vừa nhắc cổ tay liềnđau, tôi vội lấy thuốc trong túi ra xoa vào chỗ đau, lại nhớ đến, lúcnãy bình “giải dược toàn năng” của mình đã bị Kim Luân pháp vương cướplấy thì trong lòng lại đau như ai cắt. Suy đi tính lại vẫn cảm thấy hômnay quả nhiên lỗ nặng mà.
Ngồi trên cây nghĩ ngợi một chút, không biết kế tiếp nên đi đâu, cảm thấy đói bụng nên tôi lấy gói bánh baotrong túi ra ăn. Lại nghĩ nghĩ không biết có nên đi săn một con gà rừngvề làm thịt nướng lên ăn không.
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩliền thèm, liền nhét bánh bao trở vào túi sách, định phi thân xuống đấtđi bắt gà rừng, thì đột nhiên bên dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-than-dieu/2245136/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.