Xuyên qua đám línhMông Cổ, 1 nam tử trẻ tuổi cao gầy, mặc y phục quý tộc Mông Cổ, tóc được tết bính thả bên vai trái. Tay phải cầm thiết phiến vừa nghe tên thậptrưởng Mông Cổ nói, vừa gõ nhịp vào tay trái. Không phải Hoắc Đô thì làai đây. Oa oa, không ngờ mới đến đại doanh Mông Cổ có 1 ngày, mà đã gặpđược mỹ nam Hoắc Đô rồi.
Phùng sư huynh, hừ lạnh 1 tiếng, “Khôngnên ở lại đây lâu, sẽ bị bọn chúng để ý. Chúng ta vào thôi.” Nói rồi lại nắm lấy tay tôi kéo đi. Nên tôi cũng không biết tình hình của râu quainón sau đó thế nào, ngay cả giờ cơm chiều cũng không thấy râu quai nón.Đến khi trời tối muộn, chúng tôi được nghĩ, trở về lều lớn thì thấy râuquai nón, nằm 1 góc lều, rên hừ hừ. Có vẻ bị thương không nhẹ. Tôi vộitiến đến xem xét.
“Huynh không sao chứ?” Tôi ân cần hỏi hang, nhưng đổi lại là 1 tiếng quát lớn của râu quai nón.
“Con bà nó, ngươi thử bị đánh như ta xem, có sao không?” Râu quai nón còn có khí lực quát lớn như thế, chứng tỏ hắn chưa chết được, khiến tôi lolắng hảo 1 phen, uổng phí tâm tình người khác thật mà.
Tôi đứnglên định rời đi, nhưng lại nghe mấy tiếng rên rỉ của râu quai nón phátra, kìm lòng không được, lại ngồi xuống, lấy lọ “Cửu hoa ngọc lộ hoàn”trong túi ra, đưa 1 viên đến trước mặt râu quai nón: “Uống đi, có thểgiúp vết thương của ngươi mau khỏi hơn.”
Râu quai nón nhìn tôi ,rồi lại nhìn viên thuốc màu vàng tỏa hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-than-dieu/2245110/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.