Tôi cố gắng kìm chế nhịp tim, bước đến cầm lấy cái khăn treo cạnh đó, ngồixuống bên mép giường, lau tóc giúp Hoắc đại gia. Khuôn mặt xinh đẹp củaHoắc Đô thì xác ngay bên cạnh tôi, kèm theo hương thơm nhàn nhạt tươimát do mới tắm xong của hắn, thật khiến tôi mặt đỏ tim đập nhanh mà. Bàn tay cầm khăn của tôi run lên, khó khăn giúp Hoắc Đô lau tóc ướt. Hắnnhư vậy, còn quyến rũ hơn cả sư phụ. Oh my god! Làm sao tôi có thể chịunỗi đây.
Hoắc Đô nhìn thấy biểu hiện của tôi như thế thì rất vuivẻ, ý cười trên mặt càng sâu, ngón tay còn rảnh rỗi vẽ vòng tròn trênđùi tôi, khiến máu nóng tôi bóc nhanh lên não, gặp võ não chặn lại không thể phóng thích ra ngoài, bèn quay ngược trở lại, chảy ra từ mũi. Nếucứ tình trạng này thì tôi sớm muộn gì cũng mất máu mà chết thôi. Trờiơi! Thà cứ chảy nước giải như trước đây có phải hơn không?
HoắcĐô nhìn thấy máu mũi chảy lay lán trên mặt tôi thì rất thích ý, cười rộlên, cơ hồ là hắn điên cuồng cười, đến nỗi nằm co người trên giường, ômbụng cười chảy cả nước mắt.
Tôi phát điên, nhưng phát điên thì có thể làm được gì kia chứ, ai biểu Hoắc Đô là người đang nắm giữ mạngsống của tôi làm gì. Cho nên, tôi chỉ có thể dùng cái khăn lúc nãy lautóc cho Hoắc Đô, chặn lại máu mũi như hai vòi sen mất van, đang tuôntrào lay láng của mình. Cố gắng kìm chế, nhỏ giọng nói: “Hoắc đại gia,ngài có cần gì nữa không? Nếu không, tiểu nhân xin lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-than-dieu/2245104/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.