“Trình sư muội!”Hoàng Dung đẩy cửa phòng đi vào. Trời tối, trong phòng lại không chongđèn, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu vào phòng từ cửa sổ. Soi gọi nữagương mặt nhợt nhạt của 1 người. Người đó khi nghe tiếng gọi thì ngẩnđầu nhìn lên, nhưng đôi mắt vô thần.
“Trình sư muội, ta mang đồăn đến cho sư muội đây.” Hoàng Dung bước vào, đặt mâm thức ăn lên bàn,lấy mòi lửa ra chong đèn, nhất thời căn phòng sáng rõ.
Tôi ngơngác nhìn ngọn đèn phát sáng lập lòe trước mắt. Tại sao lại chói mắt đến như vậy, chói mắt đến nỗi khiến mắt tôi đau xót, nước mắt cũng chảy rarồi.
“Tắt đèn đi, chói mắt quá!” Tôi lên tiếng, nhưng không ngờtới giọng mình đã khẳn đặc tự lúc nào. Thật là khó nghe chết được, tốtnhất là không nên nói chuyện nữa thì hơn.
“Trình sư muội, ngườichết thì cũng đã chết rồi. Sư muội không cần tự đày đọa bản thân mìnhnhư vậy, nếu Phùng sư huynh biết, chắc chắn sẽ không vui đâu.”
“Đã chết rồi, thì làm sao mà biết vui hay buồn.”
“Trình sư muội…”
“Muội không sao, chỉ là muốn ở 1 mình suy nghĩ 1 số chuyện mà thôi.”
“Vậy ta ra ngoài trước, nếu có chuyện gì cứ gọi ta.” Hoàng Dung nói rồi xoay lưng đi ra ngoài. Bỗng nghe “cạch” 1 tiếng nhẹ trên mái nhà, mặt hơibiến sắc, tay trái phẩy tắt ngọn nến trong phòng.
Cả căn phònglại chìm vào bóng tối. Lúc này 1 giọng nam tử trẻ tuổi vang lên: “Tại hạ đến không có ác ý, chỉ đến gửi thư. Xin Hoàng bang chủ không cần đềphòng.” Nói rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-than-dieu/2245083/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.