Lý Mạc Sầu vốn khôngbiết hoa Tình có độc, chỉ nghe bọn đệ tử áo xanh của Tuyệt Tình cốc nóimang máng là: “Lần này hai ả kia bị nhốt vào trận pháp hoa Tình, e làkhó thoát chết.” Thầm nghĩ, loại hoa này chắc chắn chứa huyền cơ. Nênmới không dám khinh xuất, tự mình xuất trận, mà dùng Hồng Lăng Ba làmbàn đạp để ra. Nào ngờ bị Dương Quá phá rối. Từ lúc bị Dương Quá đập cho 1 cước, rơi xuống bụi gai hoa Tình, vẫn nằm im bất động, sợ là chỉ cầnnhút nhích 1 chút, sẽ khiến chất độc hoa Tình bộc phát, chết đi. Nhưngkhi vừa nghe Dương Quá nói, Trình Anh có thể chữa được độc hoa Tình, LýMạc Sầu liền bất chấp hậu quả, phi thân ra tóm lấy Trình Anh, kéo vàotrong vòng tròng, còn không quên cười lớn, mỉa mai.
“Haha, Hoàng lão tà, lão không phải rất yêu quý nữ đồ đệ này sao? Có giỏi thì vào đây mà cứu.”
“Trên đời này, ngoài A Hằng ra, Anh Nhi là người ta yêu thương nhất, tất nhiên ta sẽ vào cứu.”
Trời mùa đông, gió bấc thổi vù vù làm những cánh hoa ngũ sắc của hoa Tìnhbay tán loạn trong gió, tuyết cũng bắt đầu rơi, sắc trắng, sắc đỏ, sắcvàng, sắc cam… Hòa lẫn vào nhau, tạo nên 1 bức tranh tuyệt đẹp.
Giữa biển hoa ngút ngàn, thanh y của sư phụ vũ lộng trong gió. Người từngbước, từng bước, rẽ sóng hoa mà đi. Người tiến vào vành đai đầy gai độc, nhưng cứ như đang thong thả dạo giữa vườn đào. Trên môi là 1 nụ cườituyệt mỹ, đã lâu lắm tôi mới được thấy. Nụ cười đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-than-dieu/2245063/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.