Bà bà nghe Ðiền Bá Quang nói vậy, trong lòng bán tín bán nghi hỏi lại:- Ngươi không đứng gần đấy ngó thì làm sao lại biết bọn ni cô này bị giam cầm trong sơn động đó?Ðiền Bá Quang ngập ngừng đáp:- Vụ này.... vụ này...Rồi gã hoang mang không biết nói thế nào cho hợp lý.Bỗng trên đỉnh núi có hiệu tù và u ú nổi lên.Tiếp theo trống đánh thùng thùng, tựa hồ thiên binh vạn mã kéo tới.Mọi người đều kinh hãi không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn nhau.Doanh Doanh ghé tai Lệnh Hồ Xung thì thầm:- Gia gia tiểu muội đã tới đó.Lệnh Hồ Xung suýt buột miệng la lên:- Té ra nhạc phụ đại nhân của ta giá lâm.Nhưng chàng nhận thấy có điều bất tiện liền dừng lại không nói nữa.Hồi trống dứt, hồi tù và thứ hai lại nổi lên.Bà bà hỏi:- Phải chăng quan binh đã đến?Ðột nhiên tiếng trống và tiếng tù và đồng thời ngừng lại, bảy tám người cả tiếng tung hô:- Triều Dương thần giáo văn thành võ đức, ơn khắp lê dân. Nhậm giáo chủ giá lâm! Nhậm đại giáo chủ giá lâm!Bảy tám người này đều là những tay cao thủ nội gia, công lực rất thâm hậu, đồng thời phát thanh làm vang động cả một vùng sơn cốc.Bốn mặt núi non vây bọc, thanh âm lại càng vang dội truyền đi rất xa.Những câu "Nhậm đại giáo chủ giá lâm! Nhậm đại giáo chủ giá lâm" có một uy thế mãnh liệt trấn áp lòng người, khiến bọn Bất Giới hòa thượng đều biến sắc.Tiếng tung hô vừa dứt thì tiếng reo hò lại nổi lên:- Muôn năm trường trị, nhất thống giang hồ! Nhậm giáo chủ trung hưng thánh giáo, thọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366601/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.