Lệnh Hồ Xung cười nói:- Ðã thành vợ chồng sao lại không sinh con đẻ cái?Doanh Doanh tỏ vẻ bực mình đáp:- Xung lang còn nói trăng nói cuội thì trong ba ngày tiểu muội không hỏi đến Xung lang đừng trách.Lệnh Hồ Xung biết nàng nói sao làm vậy liền thè lưỡi ra đáp:- Ðược rồi! Tiểu huynh không dám nói đùa nữa. Bây giờ tính đến việc chính. Chúng ta lên ngọn Kiến Tính coi.Hai người liền thi triển khinh công chạy lên núi Kiến Tính thì thấy trong Vô Sắc am đã vắng tanh không một bóng người, cả những dãy nhà ở của quần đệ tử, phòng nào phòng nấy đều trống rỗng. Ðồ đạc vất ngổn ngang, áo quần bỏ loạn xạ, đao kiếm quăng dưới đất. Có điều khắp nơi không thấy vết máu đủ tỏ chẳng ai bị thương.Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh lại qua Hằng Sơn biệt viện ở Thông Nguyên cốc cũng chẳng có bóng người nào. Trên bàn hãy còn bừa bãi thịt rượu.Lệnh Hồ Xung thèm rượu đến chảy nước miếng không dám uống một hớp nào.Chàng nói:- Ðói lắm rồi! Mau xuống chân núi tìm cơm ăn nước uống.Vào khoảng giờ mùi hai người tới chân núi Hằng Sơn tìm vào một quán cơm ăn no một bữa.Doanh Doanh xé trường bào lấy một miếng vạt lớn bịt đầu cho Lệnh Hồ Xung.Lệnh Hồ Xung cười nói:- Phải thế này mới được. Nếu không thì người ta bảo nhà sư dụ gái lương gia đưa đi khắp nơi chẳng còn ra thể thống gì nữa.Hai người nhìn nhận đường lên Hắc Mộc Nhai rồi đề khí vọt đi thật lẹ.Ði chừng hơn một giờ bỗng nghe tiếng quát tháo om sòm dường như tiếng Ðào Cốc lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366595/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.