Lệnh Hồ Xung nghe Doanh Doanh giải thích như vậy chàng lắc đầu đáp:- Câu chuyện này khó nói lắm! Chúng ta không thể biết được lòng dạ con người. Nhạc tiểu sư muội thủy chung vẫn giữ mối thâm tình với Lâm Bình Chi. Nàng đã biết gã cố gia tâm hại mà vẫn bào chữa cho gã, không nỡ để gã gặp tai vạ.Doanh Doanh tự nhủ:- Xung lang nói vậy quả đúng với tâm lý Nhạc Linh San. Trông người lại ngắm vào ta. Bất luận chàng đối với ta thế nào ta cũng thủy chung một lòng một dạ với chàng.Lệnh Hồ Xung ở lại hang núi dưỡng thương hơn mười ngày. Cả vết thương mới đây gây ra bởi mũi kiếm Nhạc Bất Quần mười phần cũng đã khỏi được đến bảy tám. Những mánh cỏ xanh trên mồ Nhạc Linh San đã mọc cao.Lệnh Hồ Xung ra làm lễ trước hai ngôi mộ của Nhạc phu nhân và Nhạc Linh San rồi cùng Doanh Doanh rời khỏi sơn động.Nơi đây vẫn còn ở trong địa phận tỉnh Hà Nam.Ðể người ngoài không nhận ra mình, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh lại dùng lối hóa trang. Chàng biến thành một nông dân còn nàng giả làm một cô thôn nữ.Lệnh Hồ Xung sực nhớ tới bọn nữ đệ tử phái Hằng Sơn liền hỏi:- Bây giờ trước tiên chúng ta hãy lên núi Hằng Sơn truyền chức chưởng môn cho Nghi Thanh để từ nay mình khỏi bận tâm về họ nữa. Sau đó chúng ta tìm nơi thâm sơn cùng cốc hoặc góc biển ven trời để ẩn cư, không len lỏi vào chốn giang hồ thù hận nữa.Doanh Doanh hỏi:- Xung lang định đối xử với Lâm Bình Chi bằng cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366587/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.