Nhạc Linh San ngừng tiếng khóc đáp:- Ta... không giúp bên nào. Ta... là người đau khổ nhất đời. Sáng mai ta xuống tóc đi tu. Gia gia cũng thôi mà trượng phu cũng thôi, từ đây không nhìn mặt ai nữa.Lâm Bình Chi nói:- Ngươi đến núi Hằng Sơn mà tu là đúng chỗ đó.Nhạc Linh San tức giận hỏi:- Lâm Bình Chi! Ngày trước ngươi đến bước đường cùng nếu không có gia gia cứu cho thì đã chết về tay Mộc Cao Phong rồi làm gì còn sống đến ngày nay? Dù gia gia ta có lỗi lầm với ngươi nhưng ta thủy chung đối với ngươi chẳng có điều gì đáng chê trách. Ngươi nói thế là nghĩa gì?Lâm Bình Chi đáp:- Còn nghĩa lý gì nữa? Ta phải tỏ rõ tấm lòng với Tả chưởng môn.Thanh âm gã cực kỳ hung dữ.Ðột nhiên Nhạc Linh San rú lên một tiếng cực kỳ thê thảm:- Úi chao!Hiển nhiên nàng bị người gia hại.Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh cùng đồng thanh rên:- Hỏng mất rồi!Hai người từ trong bụi kê nhảy ra.Lệnh Hồ Xung thét lớn:- Lâm Bình Chi! Không được gia hại tiểu sư muội!Chàng đã cải trang lại giữa lúc đêm tối nên Lao Ðức Nặc không nhận ra nhưng hắn nghe thanh âm chàng quát tháo biết ngay rồi chẳng còn hồn vía nào nữa. Hiện giờ hắn sợ nhất hai người là Nhạc Bất Quần và Lệnh Hồ Xung. Hắn liền nắm lấy cánh tay trái Lâm Bình Chi nhảy phốc lên lưng con ngựa của một tên đệ tử phái Thanh Thành thúc vào bụng ngựa cho nó chạy vọt đi như bay.Lệnh Hồ Xung mải lo đến chuyện yên nguy của Nhạc Linh San không rảnh để mà rượt theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366583/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.