Nguyên Mẫn Túc là ông tổ phe Khí tông, Chu Tử Phong là ông tổ phe Kiếm tông. Việc phái Hoa Sơn chia thành hai phe đã xẩy ra lâu năm rồi.Phương Chứng đáp:- Mẫn, Chu hai vị không được Hồng Diệp thiền sư ưng thuận rồi việc hai vị coi Quỳ hoa bảo điển sau bị thiền sư phát giác. Lão nhân gia đã biết võ học chép trong Quỳ hoa bảo điển tinh thâm bát ngát, ảo diệu vô cùng. Chính người đã phí công mấy chục năm trời còn chưa thông hiểu thì hai vị Mẫn, Chu đọc nghiến ngáu, câu được câu chăng, nhất định sẽ thành mối hậu họa quan trọng khôn lường. Lão nhân gia liền phái một vị đệ tử đắc ý nhất là Ðộ Nguyên thiền sư lên núi Hoa Sơn khuyến dụ hai vị Mẫn, Chu không nên luyện tập những môn võ học trong bảo điển.Lệnh Hồ Xung hỏi xen vào:- Chắc hai vị tiền bối Mẫn, Chu không chịu tuân theo?Phương Chứng đáp:- Nghĩ cho kỹ thì vụ này không nên trách hai vị Mẫn, Chu. Bọn ta là người theo võ học, nhất định vớ được bí lục về võ nghệ cao siêu khi nào lại không luyện tập? Lão tăng đây đã mấy chục năm thanh tịnh mà một khi nghĩ tới võ học trong Quỳ hoa bảo điển cũng không khỏi nổi lòng trần tục. Vừa rồi Xung Hư đạo huynh đã cười cho. Ðến mình còn thế huống chi những vị võ sư thông thường?Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:- Dè đâu Ðộ Nguyên thiền sư đi chuyến đó lại xẩy chuyện bất ngờ.Lệnh Hồ Xung hỏi:- Phải chăng hai vị Mẫn, Chu đã có điều thất kính đối với Ðộ Nguyên thiền sư?Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366550/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.