Nguyên Ðịnh Nhàn sư thái là người rất minh mẫn, nhớ dai, tuy bà bình thời rất ít khi ra khỏi am chiêu, nhưng những nhân vật các môn phái trên chốn giang hồ, chẳng một ai là bà không biết rõ. Tỷ như gã râu lởm chởm họ Dịch và gã mặt choắt họ Tề chỉ là những nhân vật hạng ba hạng tư trong võ lâm mà bà mới gặp hai người một lần là đã đoán ngay ra lai lịch cùng thân thế chúng.Hắn tử mặt choắt rất lấy làm đắc ý đáp:- Sư thái nói: Tiếng tăm bọn tại hạ lừng lẫy như sấm vang tai cái đó thật không dám.Lệnh Hồ Xung lại đè mạnh tay cho thanh kiếm ấn đầu hắn xuống thùng dầu rồi lại nới tay ra cười nói:- Tại hạ ngưỡng mộ đại danh như dầu vào đầy cả hai tai.Hán tử kia tức giận nói:- Ngươi!... ngươi!...Hắn toan ngoác miệng ra mà thóa mạ nhưng lại không dám.Lệnh Hồ Xung nói:- Tại hạ muốn hỏi các vị một câu vậy các vị trả lời thành thực cho nếu có chút dấu diếm thì cái tên "Trường Giang song phi ngư" sẽ biến thành "Du tẩm tử lê thu".Chàng nói xong lại ấn cho lão họ Dịch râu lởm chởm dìm xuống dầu.Lần này hắn đã chuẩn bị không đến nỗi phải nuốt dầu vào bụng, nhưng dầu cũng theo lỗ mũi mà vào khiến hắn khó chịu không bút nào tả xiết.Ðịnh Nhàn và Ðịnh Dật sư thái không nhịn được phải tủm tỉm cười.Hai bà cùng nghĩ thầm:- Chàng thanh niên này tính ưa náo nhiệt đùa giỡn. Nhưng cái đó cũng là một phương pháp rất tốt để bức bách đối phương phải cung xưng.Lệnh Hồ Xung hỏi:-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366527/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.