Lệnh Hồ Xung giữa lúc ấy xoay người lại, chàng thấy mũi kiếm trỏ vào trước ngực mình liền lớn tiếng quát:- Ngươi ... Ngươi làm gì thế này? Ta đây là mệnh quan của triều đình mà ngươi dám vô lễ thế sao?Chúng bây đâu! Bắt lấy mụ nữ ni này cho ta!Dù chàng quát tháo om sòm thì ở chốn hoang sơn dã lĩnh này cũng có ai nhìn tới.Mấy tên nữ đệ tử nhỏ tuổi bưng miệng mà cười, vì chúng thấy chàng ra oai ở nơi đây thì thật là một trò hoạt kê hết chỗ nói.Một tên ni cô cười nói:- Quan gia! Bọn tiểu ni có việc gấp phải đi ngay, phiền quan gia tránh sang bên đường một chút.Lệnh Hồ Xung lớn tiếng quát:- Cái gì mà quan gia với chẳng quan gia? Ta đây đường đường là một viên Tham tướng. Các ngươi phải kêu ta bằng tướng quân mới hợp lý.Bảy tám cô đệ tử vừa cười vừa la:- Bẩm tướng quân đại nhân! Xin tướng quân tránh đường cho.Lệnh Hồ Xung cười ha hả đứng phưỡn ngực ra chiều đắc chí.Ðột nhiên chàng trượt chân té nhào.Bọn đệ tử la hoảng:- Coi chừngRồi hai người nắm lấy tay chàng.Lệnh Hồ Xung lại trượt xuống một chút nữa rồi mới đứng lên được. Chàng văng tục thóa mạ một cách rất hách dịch:- Mẹ kiếp! .. Ðường đất gì mà trơn thế này? Bọn địa phương quan toàn là hạng cơm toi, không biết điều động dân phu để tu sửa con đường nhỏ này.Người chàng tuột xuống nằm co ro dựa vào vách núi. Chỗ sườn núi này hơi lõm vào một chút. Bọn nữ đệ tử liền thi triển khinh công lướt qua bên mình chàng.Có người cười nói:-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366512/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.