Phương Chứng đại sư hơi nghiêng mình, giơ tay phải lên nói:- Thiếu hiệp miễn lễ. Mời thiếu hiệp ngồi.Lệnh Hồ Xung lạy xong ngồi xuống bồ đoàn mé dưới Phương Sinh.Chàng thấy Phương Chứng phương trượng vẻ mặt sầu khổ, không hiểu người đã bao nhiêu tuổi, chàng hồi hộp trong lòng nghĩ thầm:- Không ngờ vị cao tăng lừng lẫy tiếng tăm trên đời này mà dong mạo chẳng có vẻ chi ghê người.Nếu gặp đại sư ở ngoài chùa thì không ai ngờ đây là chưởng môn một phái lớn nhất võ lâm.Phương Sinh đại sư nói:- Lệnh Hồ thiếu hiệp sau ba tháng điều trị nay đã khá nhiều rồi.Lệnh Hồ Xung kinh hãi nghĩ thầm:- Té ra mình hôn mê đã ba tháng trời mà cứ tưởng mới mười mấy ngày.Phương Sinh nói:- Hay lắm!Rồi quay sang bảo Lệnh Hồ Xung:- Thiếu hiệp! Tôn sư Nhạc tiên sinh cầm quyền phái Hoa Sơn là người nghiêm nghị thẳng thắn, thanh danh lừng lẫy giang hồ. Lão tăng vẫn hết lòng kính phục.Lệnh Hồ Xung nói:- Không dám! Vãn bối bị trọng thương, mê man chẳng biết gì, nhờ được Phương Sinh đại sư cứu chữa đã hơn ba tháng. Chắc sư phụ cùng sư nương vãn bối vẫn bình yên?Kể ra sư phụ cùng sư nương chàng có bình yên hay không, chàng chẳng nên hỏi người ngoài.Nhưng lòng chàng mong nhớ lâu ngày không nhịn được mà buột miệng hỏi Phương Chứng đại sư.Phương Sinh đỡ lời đáp:- Nghe nói Nhạc tiên sinh, Nhạc phu nhân và bọn đệ tử phái Hoa Sơn hiện giờ ở Phúc Kiến.Lệnh Hồ Xung yên tâm nói:- Ða tạ đại sư có lòng chỉ bảo.Phương Chứng nói:- Lão tăng nghe Phương Sinh sư đệ nói kiếm thuật của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366487/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.