Nhưng lạ thay! Ðào cốc tứ tiên đã nắm hai tay hai chân hắn rồi mà hắn co thụt hai chân vào thành ra giống hệt một trái cầu tròn.Ðào cốc tứ tiên rất lấy làm kỳ, cầm tứ chi kéo mạnh thì tứ chi hắn cứ dài ra hoài. Hắn chẳng khác gì con rùa đen, bị người cầm chân lôi nó ở trong cái mai ra.Lệnh Hồ Xung lại la lên:- Ðừng sát hại y!Ðào cốc lục tiên nới tay một chút thì tứ chi hắn lập tức thụt vào lại thành trái cầu tròn.Ðào Thực Tiên nằm trên giá gỗ reo lên:- Thú quá! Thú quá! Công phu gì vậy?Ðào cốc tứ tiên lại lôi mạnh ra thì chân tay người đó lại dài thêm mấy thước.Nhạc Linh San cùng bọn nữ đệ tử thấy vậy ai cũng cười rộ.Ðào Căn Tiên nói:- Úi chà! Chúng ta kéo chân tay người dài ra, trông người càng đẹp.Người kia la hoảng:- Trời ơi không được.Ðào cốc tứ tiên sửng sốt hỏi:- Làm sao?Kình lực trên tay nới ra một chút. Tứ chi người kia co vào cái rụp.Bỗng nghe đánh binh một tiếng! Ðá thuyền bị thủng một chỗ lớn. Nước sông chảy ồ vào.Mọi người đồng thanh la hoảng vì nước sông tiếp tục xịa vào không ngớt.Nhạc Bất Quần hô to:- Các ngươi thu thập hành lý rồi nhảy lên bờ!Lỗ thủng đáy thuyền rộng đến bốn thước vuông. Nước sông chảy vào rất lẹ. Chỉ trong khoảnh khắc trong khoang thuyền nước ngập đến đầu gối. May ở chỗ thuyền đậu gần bờ, mọi người đều lên cạn kịp .Nhà đò mặt mũi nhăn nhó không biết làm thế nào cho được.Lệnh Hồ Xung nói:- Ngươi bất tất phải lo lẳng con thuyền này đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366470/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.