Hồi lâu, một hán tử thanh niên nghẹn ngào lên tiếng:- Lưu sư bá! Bọn đệ tử cam đành đắc tội với sư bá.Rồi hơn 30 tên đệ tử phái Hành Sơn sang đứng bên quần ni phái Hằng Sơn.Bọn này toàn là những hạng sư điệt Lưu Chính Phong còn những nhân vật trực thuộc lão thì không ai bỏ đi.Phí Bân lại giục:- Những đệ tử thân truyền của Lưu môn cũng qua mé tả hết đi.Hướng Ðại Niên dõng dạc nói:- Bọn đệ tử chịu ân nặng của sư môn, nay gia sư gặp nạn vậy nguyện cùng sống chết với ân sư.Lưu Chính Phong nước mắt chạy quanh nói:- Hay lắm! Hay lắm! Ðại Niên! Ngươi nói vậy cũng khiến cho sư phụ đây được hả lòng. Nhưng các ngươi qua bên đó đi! Việc sư phụ kết bạn không liên can gì đến các ngươi cả.Mễ Vi Nghĩa rút thanh trường kiếm đánh soạt một cái nói:- Một ngành Lưu môn không thể địch lại Ngũ nhạc kiếm phái. Bữa nay chỉ còn cái chết mà thôi. Ai định gia hại ân sư thì trước hết hãy giết Mễ Vi Nghĩa này đã.Gã nói xong lạng người ra đứng chắn trước mặt Lưu Chính Phong.Phí Bân cười gằn nói:- Ánh lửa đom đóm mà cũng muốn lập lòe ư?Hắn giơ tay trái lên. Véo một tiếng, một tia sáng bạc vọt ra nhanh như tên.Lưu Chính Phong giật mình kinh hãi, đẩy Mễ Vi Nghĩa một cái, hất ra mé tả. Tia sáng bạc nhằm bắn ngay tới trước mặt lão.Hướng Ðại Niên hốt hoảng nhảy ra đỡ đòn cho sư phụ.Bỗng gã la lên một tiếng. Mũi ngân trâm bắn trúng vào trái tim, gã chết ngay lập tức.Lưu Chính Phong vươn tay trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366424/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.