Vết thương Lệnh Hồ Xung phát đau không biết đến đâu mà kể.Giả tỷ lúc bình thời, gã quyết không chịu thừa nhận. Nhưng bây giờ gã nghĩ ra một kế bụng bảo dạ:- Mình phải làm thế này thì cô ta mới hết khóc và bật cười lên được.Gã liền chau mày rồi hắng giọng luôn mấy tiếng.Nghi Lâm kinh hãi nói:- Chỉ cần sao... Lệnh Hồ đại ca giữ cho vết thương đừng ra máu nữa mới được.Nàng đưa tay lên sờ trán gã một lúc rồi khẽ hỏi:- Ðại ca đã thấy bớt đau chút nào chưa?Lệnh Hồ Xung đáp:- Hãy còn đau lắm.Nghi Lâm nét mặt rầu rầu không biết làm thế nào.Lệnh Hồ Xung lại la lên:- Trời ơi! Ðau quá! Nếu có... Lục sư đệ ở đây thì hay biết mấy.Nghi Lâm hỏi:- Sao? Trong người y có thuốc chữa đau ư?Lệnh Hồ Xung đáp:- Phải rồi! Cái miệng y là thuốc chữa đau đó. Trước kia tiểu huynh cũng bị thương đau đớn vô cùng Lục sư đệ rất giỏi nói chuyện, làm trò cười. Môi miệng y liến thoắng, tiểu huynh nghe mà khoan khoái trong lòng nên quên cả đau đớn về vết thương.Hỡi ơi! y mà ở đây thì hay quá!... úi chao!... Sao ta đau thế này?Nghi Lâm rất lấy làm khó nghĩ. Nàng là đệ tử Ðịnh Dật sư thái. Tại đó mọi người đều nghiêm nghị tụng kinh niệm phật hoặc vận công luyện kiếm. Trong chùa Bạch Vân, hàng tháng không thấy một tiếng cười. Bây giờ bảo nàng nói chuyện đùa giỡn thì thật khó khăn vô cùng.Nàng bụng bảo dạ:- Lục Ðại Hữu sư huynh hiện không có ở đây mà Lệnh Hồ đại ca lại muốn nghe chuyện buồn cười thì chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366420/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.