Nghi Lâm cả mừng nói:- Y... y tỉnh lại rồi. Phi Phi! Ngươi thử hỏi y coi có bớt chút nào không?Khúc Phi Yến hỏi lại:- Tại sao phải muội mới hỏi được? Tỷ tỷ không có miệng ư?Nghi Lâm ngần ngừ một lúc rồi bước lại trước giường đứng ngoài mà cất tiếng hỏi:- Thưa anh hùng! Anh hùng có thấy...Nàng chưa dứt lời lại nghe người kia rên lên mấy tiếng. Nàng tự nghĩ:- Hiện giờ y đang đau đớn khó chịu, sao mình lại quấy rầy y?Nàng đứng lặng một lúc nghe thấy người kia hơi thở điều hòa. Hiển nhiên dược lực công hiệu đã khiến cho y ngủ đi.Khúc Phi Yến khẽ hỏi:- Tỷ tỷ! Tại sao tỷ tỷ lại tự nguyện vì Lệnh Hồ Xung mà chết? Phải chăng tỷ tỷ thương yêu gã?Nghi Lâm đáp:- Không không! Phi phi ơi! Ta đã là người đã xuất gia, đừng nói những lời tiết mạn đến Phật tổ. Lệnh Hồ đại ca cùng ta vốn không quen biết, thế mà y vì cứu ta phải uổng mạng. Ta áy náy vô cùng.Khúc Phi Yến hỏi:- Nếu y sống lại thì bất cứ tỷ tỷ phải làm gì cũng chịu hay sao?Nghi Lâm đáp:- Phải rồi! Dù ta có phải chết đến ngàn lần cũng không hề buông lời oán hận.Khúc Phi Yến đột nhiên lớn tiếng cười nói:- Lệnh Hồ đại ca! Ðại ca đã nghe rõ chưa? Chính miệng Nghi Lâm tỷ tỷ nói như vậy đó.Nghi Lâm tức giận hỏi:- Người giỡn cợt gì vậy?Khúc Phi Yến không trả lời Nghi Lâm, cô tiếp tục lớn tiếng:- Lệnh Hồ đại ca! Nghi Lâm tỷ tỷ vừa nói nếu đại ca không chết thì đại ca bảo y làm gì y cũng nghe theo.Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366414/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.