Nghi Lâm hỏi vậy, mọi người đều cười ồ.Ðịnh Dật cũng không nhịn được phải phì cười, đáp:- Ðó là những lời nói thô bỉ của bọn lưu manh. Hài tử! Ngươi đã không hiểu thì đừng hỏi nữa, cái đó xấu lắm.Nghi Lâm nói:- Trời ơi! Té ra là lời nói thô bỉ. Ðệ tử tưởng đó là quan Thái giám của đức Hoàng đế, chả có gì tồi tệ.Ðiền Bá Quang nghe Lệnh Hồ đại ca nói thế, liền lườm y hỏi: "Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh nắm chắc được phần thắng không?".Lệnh Hồ đại ca đáp: "Cái đó đã hẳn. Ðứng mà đánh nhau thì Lệnh Hồ Xung này đứng vào hàng thứ 39 trong võ lâm thiên hạ, còn ngồi đánh thì tiểu đệ đứng vào hàng thứ nhì".Ðiền Bá Quang nổi tính hiếu kỳ hỏi lại Lệnh Hồ Xung: "Lệnh Hồ huynh đứng hạng nhì, vậy hạng nhất là ai?".Lệnh Hồ đại ca đáp: "Hạng nhất là giáo chủ ma giáo tên gọi Ðông Phương Bất Bại".Nghi Lâm vừa nhắc tới tám chữ "Ma giáo giáo chủ Ðông Phương Bất Bại" thì vẻ mặt mọi người đều biến đổi.Nghi Lâm phát giác ra bầu không khí trong sảnh đường đột nhiên có điều khác lạ thì cô vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.Cô cho là mình ăn nói lầm lẫn, liền hỏi Ðịnh Dật:- Sư phụ! câu đó có đúng không?Ðịnh Dật đáp:- Ngươi đừng nhắc đến tên hiệu người đó nữa. Hãy nói cho ta hay Lệnh Hồ Xung bảo vậy thì Ðiền Bá Quang phản ứng ra sao?Nghi Lâm đáp:- Ðiền Bá Quang gật đầu nói: "Các hạ bảo Ðông Phương Bất Bại giáo chủ là đệ nhất thì tại hạ không dám nói gì, còn câu các hạ liệt mình vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366409/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.