Mọi người nghe lão bán hoành thánh la lên như vậy thì giật mình kinh hãi. Cao Căn Minh vội hỏi:- Phải chăng Dư Thượng Hải đã tới nơi?Lão bán hoành thánh chỉ bĩu môi chứ không trả lời. Lão lại cầm mảnh tre gõ lách cách.Mọi người nhìn ra ngoài đường thì thấy dưới làn mưa lớn có đến hơm mười người đang chạy tới nơi. Tuy họ chạy rất lẹ mà tiếng bước chân rất khẽ. Những người này đều mặc áo vải dầu.Khi bọn họ chạy gần tới nơi thì ra một lũ ni cô. Người đi đầu là một vị lão ni người cao nghễu cao nghệu. Mụ đứng trước quán trà cất tiếng oang oang gọi:- Lệnh Hồ Xung ra đây mau!Bọn Lao Ðức Nặc vừa thấy lão ni liền đứng cả dậy đồng thời kích cẩn thi lễ.Lao Ðức Nặc dõng dạc nói:- Sư điệt xin tham kiến sư thúc.Nguyên lão ni này đạo hiệu là Ðịnh Dật, sư muội của Ðịnh Nhàn, chưởng môn phái Hằng Sơn và am chủ Bạch Vân am. Phái Hằng Sơn oai danh rất lớn, bọn người võ lâm ai cũng có phần sợ mụ.Ðịnh Dật lại lớn tiếng hơn hỏi:- Lệnh Hồ Xung núp ở chỗ nào? Ra đây ta bảo!Tiếng mụ ồm ồm thô hơn cả tiếng đàn ông. Lao Ðức Nặc đáp:- Lệnh Hồ sư huynh không có ở đây. Bẩm sư thúc! Bọn đệ tử cũng đang chờ y mà chưa thấy y đến.Lâm Bình Chi ngồi bên nghe tiếng, bụng bảo dạ:- Té ra bọn này nói hàng nửa ngày đến đại sư ca của chúng thì ra hắn tên gọi Lệnh Hồ Xung. Không hiểu tại sao lão lại đắc tội với lão ni này?Ðịnh Dật đảo mắt nhìn khắp quán trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-giang-ho/1366403/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.