Một ngày sau trận đấu đẫm máu,
Hắc Dạ tỉnh dần sau cơn mê. Hắn mở mắt ra và thấy Phượng Cửu đang ngồi ngủ gục bên giường. Thật kỳ lạ, vết thương trên người cô đã lành lại hẳn, chỉ còn để lại những vết sẹo trông thật đáng sợ. Hắn vô thức với tay chạm vào những vết sẹo trên vai cô, hắn hoang mang thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã bất tỉnh lâu đến thế? Nhưng cơn đau từ vết thương trên tay đã khiến hắn rơi vào hoảng loạn. Tay hắn không hề lành lại, nó vẫn rỉ máu và và thâm tím nặng. Vết cắn từ con quái thú đã bị nhiễm độc, một loại axit từ miệng của nó đã ngấm vào da thịt hắn, khiến tay hắn không thể nào lành lại được.
Hắn lặng lẽ bước xuống giường và đi ra ngoài sân. Mảnh sân trống trải vẫn còn để lại dấu vết của trận chiến kịch liệt hôm qua. Từng hàng cây đổ xuống đất trông thật hoang tàn. Phía chính giữa sân, một con quái thú to gấp 3 lần con người vẫn nằm tại đó. Hắn cẩn thận tiến lại gần và dò xét tình hình.
Con quái thú vẫn còn thở một cách mệt nhọc, mắt nó nhắm lại, gương mặt nó hiện lên nổi thống khổ đau đớn vì chất độc. Nhưng nó đành bất lực nằm chịu đau đớn vì chất độc đã lan đến tứ chi, nó không thể cử động được nữa. Một vết thương dài và sâu trên lưng nó vẫn đang rỉ máu.
Trong lúc chiến đấu hắn không thể nhìn rõ ràng con quái thú được vì chúng quá đông và tốc độ khá nhanh. Đặc biệt là con đầu đàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nap/1787502/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.