Hôm đó ở một nhà hàng rất sang trọng, rất đắt tiền, nói chuyện sau khi ăn cơm xong. Đột nhiên cảm giác có người nhìn tôi, tôi quay lại, là Tiểu Tản và Tiểu Vy đi qua bên ngoài nhà hàng, họ nhìn tôi, ánh mắt hai người nhìn thân hình tôi một lượt như muốn đốt cháy mọi ngóc ngách. Đặc biệt là Tiểu Vy, rõ ràng như có cảm giác của bà cả nhìn thấy bà ba.
Nhầm hàng à, tôi mới là người bị hại cơ mà!
Cô muốn tình yêu thì tôi đã nhường tình yêu cho cô. Nỗi đau đáng ra là của cô thì tôi đã gánh chịu! Tôi đủ cao thượng, đủ tha thứ rồi nhỉ?!
Cũng không biết từ lúc nào mà Tiểu Tản bắt đầu lượn lờ bên cạnh tôi. Tiểu Vy cũng không đến công ty tôi diễn màn ân ái nữa.
Vì thế mới nói mà, những gì ăn cướp cũng chỉ là đồ ăn cuớp, không lâu dài được, phá hoại hạnh phúc nhà người ta thì bạn được hạnh phúc sao? Nếu thực là như thế thì đúng là ông trời không có mắt.
Tan ca rồi, Tiểu Tản tiếp tục theo đuôi tôi, tôi nản rồi, rốt cuộc là anh ta muốn cái gì chứ!
Tiểu Tản: "Anh biết yêu cầu của anh rất vô lý!".
Chết tiệt, anh biết là vô lý mà còn nói à?
"Anh có lỗi với em".
Phí lời!
"Em có thể tha thứ cho anh không?".
Tha thứ cái đầu mẹ anh ấy!
"Anh và Tiểu Vy chia tay rồi, giờ anh mới phát hiện ra, người hợp với anh nhất là em".
Tôi là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nam-tieu-nam/2046574/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.