Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc đây cũng là việc riêng của Phó Tinh Thần, Mạc Văn Ngữ cũng không hỏi nhiều, dặn dò cô vài câu trong khoảng thời gian này nhớ chú ý tới paparazzi liền cúp điện thoại.

Phó Tinh Thần cầm di động trở về, qua vài phút, đã đến phiên bọn họ.

Giang Dạ duỗi tay kéo cô nàng, đem cô tới trước mặt mình "Làm sao vậy?"

Phó Tinh Thần giơ tay, ở trước mặt anh quơ quơ tay trái, nhẫn kim cương ngón áp út sáng long lanh, cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay Giang Dạ "Chúng ta mang nhẫn không giống nhau."

Quá không giống nhau.

Nếu không phải tay hai người còn nắm, nhìn qua hai người không liên quan đến nhau chút nhau.

Ánh mắt Giang Dạ dừng ở chiếc nhẫn không đến vài giây, sau đó thu trở về, "Không có vấn đề."

Như thế nào không có vấn đề?

Vấn đề lớn.

Phó Tinh Thần thừa dịp xếp hàng liền lên Weibo, trên mạng chia làm ba phái, phái thứ nhất nghiêng về Kỷ Dư An, còn một bộ phận nhỏ nghiêng về phía cô.

Một phái khác, hoàn toàn trung lập, đặc biệt kiên định mà cho rằng Giang Dạ đến bây giờ vẫn còn độc thân.

Phó Tinh Thần mắt không thấy tim không phiền, khóa màn hình điện thoại liền không quan tâm nữa.

Quá trình lĩnh giấy kết hôn không tính là phức tạp, toàn bộ quá trình cô điều mơ màng, Phó Tinh Thần như cái đuôi nhỏ đi theo Giang Dạ, lúc chụp ảnh còn phải chụp ba lần.

Có một lần nhắm mắt, còn có một lần lại nhìn xung quanh.

Thẳng đến lần thứ ba, bác gái chụp ảnh cho bọn họ mới miễn cưỡng mà hài lòng.

Phó Tinh Thần đối với hai bức ảnh trước có chút dở khóc dở cười, thẳng đến khi giấy hôn thú thật sự nắm trong tay, cô mới cảm thấy kiên định không ít.

Lúc đăng ký bác gái còn dặn dò bọn họ vài thứ, Phó Tinh Thần một chữ cũng không nghe vào, tầm mắt dừng ở hàng chữ trên tường, nửa ngày vẫn không chịu dời đi.

Khi bác gái gõ gõ mặt bàn tay "Cô gái nhỏ, linh hồn con ném đâu rồi?"

Lúc này Phó Tinh Thần mới phục hồi tinh thần lại, cô nâng nâng mắt, vừa lúc bắt gặp ý cười trong mắt Giang Dạ.

Phó Tinh Thần lại vội đem tầm mắt di chuyển, lắc đầu hồi bà ấy, "Bác gái cô tiếp tục nói."

"Cô đã nói xong." Bác gái nói đến miệng khô lưỡi khô, nhấp nước miếng lúc lại nhìn về phía Giang Dạ, "Dù sao trong hai người có một người nghe thấy được là được."

Bà nói xong đã vẫy vẫy tay: "Cặp tiếp theo, cặp tiếp theo!"

Phó Tinh Thần còn chưa rõ ràng, đã thấy một cặp khác đi tới.

Cô túm cánh tay Giang Dạ quơ quơ, hướng tới cửa hỏi anh: "Bác gái kia nói cái gì?"

"Nói chúng ta rất thích hợp."

Phó Tinh Thần: "......"

Cô cũng không để trong lòng, mới đi được vài bước, đã thấy cách đó không xa có một đám người như ong vò vẽ.

Bước chân Phó Tinh Thần dừng lại, phản ứng khó được nhanh một lần, lôi kéo Giang Dạ xê dịch qua bên cạnh, "Bên ngoài hình như có rất nhiều phóng viên......"

Cục Dân Chính là nơi xử lý kết hôn cùng ly hôn, vấn đề cá nhân riêng tư, cho nên đám paparazzi kia hiện tại còn rất quy củ mà chờ ở ngoài cửa.

Phó Tinh Thần đại khái biết bọn họ đến đây vì cái gì, nghiêng mắt nhìn ra, đây có lẽ là tin tức đắt giá nhất trong vòng mười mé, chính là người bên cạnh cô Giang Dạ.

Vóc dáng cô không cao, cho nên muốn nhìn ra ngoài thì phải nhón chân mới nhìn được.

Phó Tinh Thần căng chân, mới vừa nhón chưa tới hai centimet, đã bị Giang Dạ nhẹ ấn vai đè xuống, anh khẽ hướng cằm về phía sau Phó Tinh Thần ý bảo, "Chúng ta từ cửa sau đi."

Phó Tinh Thần vừa quay đầu, quả nhiên thấy được một cửa nhỏ nằm chéo với cửa chính.

Cửa sau đường nhỏ kết như kết nối với cổng trường Đại học, ven đường trồng đầy cây, đem ánh sáng mắt trời chắn lại bên ngoài, nơi hai người đi qua, đều được bóng cây che phủ.

Trước kia khi Phó Tinh Thần học đại họ, căn bản không chú ý tới con đường này, hôm nay đi qua còn cảm thấy có điểm mới lạ, dọc theo đường đi đánh giá xung quanh vài lần.

Đi tới cuối, cô mới kéo Giang Dạ lại: "Anh muốn đi vào bằng cách nào?"

Chưa tới vài bước, cổng trường Tây Đại chói lọi mà đứng đó, còn có mấy người bảo vệ ngồi ở cửa đứng ở ô che nắng đang nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua về phía hai người rồi lại ghé vào nhau tiếp tục nói.

Căn bản không coi trọng bọn họ.

"Mấy ngày nay Tiểu Bạch có vài tiết dạy ở học viện, mang em đi nhìn xem."

Phó Tinh Thần không muốn động, "Em không muốn xem......"

Cô nhìn Đường Mộ Bạch làm gì?

Đám bảo vệ hình như cũng phát giác ra điểm không thích hợp, cách vài giây liền quay về bên này ngó vài lần.

Ánh mắt Phó Tinh Thần đụng vào ánh mắt mấy người đối diện, càng không muốn đi vào.

Bảo vệ đã nhấc chân đi tới đây:"Các bạn không phải học sinh trường này?"

Phó Tinh Thần theo bản năng muốn lắc đầu, phản ứng lại mới lập tức gật gật đầu, cô liếm môi, Giang Dạ không mở miệng, cô sợ bị xem thành phần tử khủng bố, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói: "Mấy năm trước đã tốt nghiệp, thời gian dài không trở lại...... Cho nên muốn lại đây nhìn xem."

Lời cô nói ra hoàn toàn không cần nghĩ sẵn trong đầu, thông thuận đến mức có thể hạ bút thành văn.

Phó Tinh Thần nói nửa thật nửa giả.

Cô không tốt nghiệp trường Tây Đại, nhưng Giang Dạ xác thật tốt nghiệp từ nơi này.

Phó Tinh Thần chớp chớp đôi mắt, giơ tay chỉ chỉ, "Tôi là một đứa trẻ trung thực, không tin ngài cứ nhìn vào mắt của tôi."

Bảo vệ: "......"

Ông đang do dự không biết có nên cho vào hay không, người đàn ông nãy giờ vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng đưa điện thoại ra, ngoài cửa nghe xong không đến nửa phút lập tức cho hai người bọn họ đi vào.

Phó Tinh Thần buồn bực lại không nói ra được.

Sớm biết vậy cô đã không nói nhảm nhiều như thế.

Cô nhíu mày, quay đầu nhìn Giang Dạ, "Anh gọi điện cho ai?"

"Đường Mộ Bạch, làm sao vậy?"

Phó Tinh Thần "À" một tiếng, "Em còn tưởng rằng anh trực tiếp gọi điện cho hiệu trưởng trường."

"Mặt mũi không lớn tới như vậy."

Phó Tinh Thần: "......"

Cô đi theo sau Giang Dạ, mới vừa nâng tay lên muốn đi chạm vào anh, người đàn ông đột nhiên xoay người lại.

Phó Tinh Thần không thu lại kịp, duỗi tới nửa đường bị anh nắm lấy, Giang Dạ đẩy cô về phía sau vài bước, thẳng đến khi phía sau lưng cô đụng phải khán đài mới dừng lại.

Giang Dạ cúi thấp đầu, phía sau anh là ánh mắt trời rực rỡ, nhưng so ra vẫn kém với ánh sáng trong mắt anh, anh giơ tay nâng cằm Phó Tinh Thần: "Không phải em từng nói, bên trong đôi mắt em tất cả đều là anh sao?"

Phó Tinh Thần: "...... Ừ?"

"Vậy vừa rồi em nói anh ta nhìn cái gì?"

Giang Dạ chỉ...... Đại khái là bác bảo vệ ở cửa.

Phó Tinh Thần đẩy anh ra, khóe miệng cong lên một nụ cười ngọt ngào: "Trừ bỏ anh, còn có đơn thuần, thiện lương, chính trực......"

Phó Tinh Thần còn có thể nói ra mấy chục từ tương tự, chỉ mới nói ba cái, miệng đã bị anh chặn lại, cô chớp chớp mắt, trong miệng dư lại nửa viên kẹo bị lấy đi, môi người đàn ông rời khỏi môi cô, nhẹ giọng: "Miệng thật ngọt."

"Lăn!"

Cuối cùng hai người cũng không đi nghe Đường Mộ Bạch giảng bài, vòng quanh Tây Đại nửa vòng, đã gọi cho tài xế nói anh ta chờ ở nơi gần nhất, sau đó thừa dịp không có phóng viên chui vào trong xe.

Phó Tinh Thần cảm thấy mình đang đi theo Giang Dạ làm việc xấu, rõ ràng là quang minh chính đại, không biết tại sao lại trở nên đáng khinh như vậy.

Cô dựa vào trong xe còn cảm thấy hơi sốc, hô hấp trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể bình tĩnh lại.

Qua nửa tiếng đồng hồ, cuộc chiến trên Weibo vẫn chưa nguội.

Phó Tinh Thần tùy tay lướt, có thể nhìn thấy không ít người chỉ trích cô là kẻ thứ ba.

Câu nói ba người trở thành một cái chợ không phải trò đùa, Phó Tinh Thần bị bọn họ nói đến mức không tự tin, cô quay đầu hỏi Giang Dạ: "Anh có từng qua lại với Kỷ Dư An không?"

Giang Dạ trả lời rất nhanh: "Không có."

Phó Tinh Thần được bơm máu, dù nhìn những bình luận chỉ trích cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

Giang Dạ nghiêng đầu nhìn cô, màn hình di động rõ ràng đều là những từ ngữ không tốt, nha đầu này lại không phát hiện ra, cười tủm tỉm mà lướt xuống dưới.

Cô xem nhập tâm, bị Giang Dạ nhìn chằm chằm cũng không phát hiện.

Tâm tình Phó Tinh Thần vẫn luôn vững vàng, thẳng đến khi lướt lướt, đổi mới ra một hot search đứng đầu Weibo.

Là vai chính phát ra, mặt trên chỉ có một dấu chấm câu.

Không phát ra thì thôi phát ra lại khiến người khác mơ màng, không tới vài phút, phía dưới khu bình luận đã nổ tung.

Một đám người xem náo nhiệt, bắt đầu quá phận mà suy đoán lung tung.

Phó Tinh Thần nhíu mày.

Càng làm cho cô buồn bực chính là, cô vừa trượt tay, không cẩn thận like tin weibo Kỷ Dư An mới phát.

Tuy rằng cô hủy bỏ rất nhanh, nhưng đã có người chụp được, mang ảnh chụp hỏi cô có ý gì.

Cô còn có thể có ý gì...... Phó Tinh Thần giả chết, rời khỏi Weibo không lại đáp lại vấn đề.

Trong xe yên tĩnh, Phó Tinh Thần nhắm mắt dựa vào trên ghế sau, không tới vài phút, bả vai cô bị đã bị người đàn ông ôm qua.

Phó Tinh Thần buồn ngủ, điều chỉnh tư thế thoải mái dựa vào lồng ngực Giang Dạ, nặng nề mà ngủ mất

Nửa giờ sau, cô bị tiếng chuông di động đánh thức.

Đôi mắt Phó Tinh Thần nửa mở nửa híp, cô duỗi tay lấy điện thoại, màn hình di, mặt trên điện thoại được bật lên, không biết bao nhiêu tin nhắn "Có thể sao" của Mạc Văn Ngữ đập vào mắt.

Cô xoa xoa đôi mắt, không lập tức từ trên đùi Giang Dạ ngồi dậy.

Một câu nói của Mạc Văn Ngữ không đầu không đuôi, đôi mắt Phó Tinh Thần mở to vài phút, mới cảm thấy tầm mắt rõ ràng hơn không ít, không đợi cô hỏi Mạc Văn Ngữ rõ ràng, đã nhận được một tin nhắn từ Weibo.

Vừa nhấn vào là thấy, là Giang Dạ phát.

Cô chú ý tới hai bức ảnh trên điện thoại, bức ảnh thứ nhất là ảnh cô gái lộ một nửa vai trái đang nằm ở trên giường, bức ảnh thứ hai là ảnh mười ngón tay hai người nắm lại với nhau.

Hai tay đồng dạng tinh xảo, ngón áp út mang nhẫn kiểu dáng cũng giống nhau.

Tầm mắt Phó Tinh Thần hướng lên, sau đó nhìn đến hai hàng chữ-

5 năm.

Anh yêu em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.