Phó Hinh Vân còn đang đứng phía sau, hơn nữa một chút ý tứ tránh đi cũng không có.
Phó Tinh Thần xoay người chỉ chỉ trên lầu, thấy Phó Hinh Vân dùng ánh mắt quái dị mà nhìn cô, dứt khoát tự mình đi lên, vào phòng còn giống như làm ăn trộm đem cửa phòng đóng lại.
Phó Tinh Thần đi đến bên cửa sổ, lúc này mới hỏi lại một câu: “Giang Dạ.”
Bên kia là tiếng đóng cửa xe, ngay sau đó người đàn ông nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng.
“Xuống máy bay?”
Trong phòng có chút buồn, bên ngoài trời mưa rả rít, cách một tầng cửa sổ vẫn có thể nghe được tiếng mưa đập xuống nền, Phó Tinh Thần không dám mở cửa, ngón tay gõ gõ tấm kính, lẳng lặng mà chờ bên kia trả lời.
Yên tĩnh vài giây.
Giang Dạ mới mở miệng, nhưng không trả lời vấn đề của cô: "Sao lúc nãy lại khóc?”
Phó Tinh Thần phủ nhận: “Không khóc mà.”
Bên kia lại khôi phục yên tĩnh, ngay sau đó là tiếng lật giấy, ngẫu nhiên còn vang lên tiếng còi.
Phó Tinh Thần thở dài, “Cho rằng mình bị bệnh mất rồi.”
Giọng nói mới vang lên, âm thanh đầu kia đã biến mất.
“Tự nhiên Tạ Cảnh Phi nhắc tới anh, khiến em rất nhớ anh.”
Người đầu kia như cũ trầm mặc.
Phó Tinh Thần nâng mu bàn tay lên chạm chạm mặt, “Giang Dạ, anh đang nghe sao?”
“Đang nghe,” Giang Dạ dừng một chút, giọng nói pha lẫn ý cười: “Anh vẫn luôn nhớ tới em.”
Giọng nói anh vừa vang lên, bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-my-nu/3285506/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.